10 giờ tối, WeChat của Tần Đồng nhận được một tin nhắn: [Chào bác sĩ Tần, tôi là Điền Khang Nhạc mới đến khoa Nhi, rất hứng thú với bài báo mới của bác sĩ dạo trước, muốn cùng bác sĩ trao đổi hợp tác.]
Giọng điệu nghiêm túc trong công việc, không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, ngay cả cách xưng hô cũng cung kính bác sĩ, chứ không phải anh thường dùng giữa bạn học, không có ý muốn làm quen.
Nhớ đến fan hâm mộ nhỏ trong lời trưởng khoa Cao, Tần Đồng tức khắc cảm thấy bất đắc dĩ, lý do thoái thác của trưởng khoa Cao cũng quá khoa trương, đối phương có chỗ nào có nửa điểm ý fan hâm mộ nhỏ với mình chứ?
Bấm Đồng ý kết bạn, Tần Đồng đặt ghi chú cho Điền Khang Nhạc, cũng công việc gửi một tin nhắn qua: [Chào bác sĩ Điền, tôi là Tần Đồng, trưởng khoa Cao đã nói qua tình hình của cậu với tôi rồi, khi nào cậu có thời gian, chúng ta có thể gặp mặt trao đổi chút]
Fan hâm mộ hay không đều là nói đùa, hai người là đến bàn chuyện hợp tác, chỉ cần công việc có thể hợp nhau, Tần Đồng không quan tâm đối phương có thái độ gì với mình.
Tên Điền Khang Nhạc biến thành
"Đối phương đang nhập tin…"
Vài phút sau, cậu ta gửi một tràng dài A a a a qua.
Tần Đồng: [Hả?]
Điền Khang Nhạc: [Xin lỗi xin lỗi, tôi quá kích động, tôi không ngờ thật sự có thể kết bạn WeChat với anh!]
Tần Đồng: [Hả hả?]
Điền Khang Nhạc: [Học trưởng, tôi cũng tốt nghiệp đại học A, tôi đặc biệt đặc biệt sùng bái anh!]
Tần Đồng có chút bất đắc dĩ cười: [Cậu đúng là fan hâm mộ nhỏ của tôi thật, tôi còn tưởng trưởng khoa Cao nói đùa đấy]
Điền Khang Nhạc: [Đó là tất nhiên học trưởng, không giấu gì anh, tôi vì anh mà đến bệnh viện Nhân An đấy]
Tần Đồng bỗng nhiên có chút không biết nên nói gì, im lặng một hồi lâu mới hỏi cậu ta: [Vậy… vậy thì, hai ta trước đây gặp nhau chưa?]
Lúc nói chuyện với trưởng khoa Cao thì cười ha ha, thật sự gặp được một fan hâm mộ nhỏ thích mình, Tần Đồng ngược lại không biết nên nói chuyện với cậu ta thế nào, Điền Khang Nhạc nói sùng bái cậu, nhưng cậu thật không biết mình có gì đáng để sùng bái.
Trong ấn tượng của Tần Đồng, hồi đại học cậu cũng không phải nhân vật nổi bật gì, càng không có hào quang chói mắt như Trình Trạch Sơn, lúc đó một khóa có 90 người, cùng khóa còn chưa chắc đã nhận ra cậu, huống chi Điền Khang Nhạc còn nhỏ hơn cậu mấy khóa, ngày thường không có nửa xu quan hệ.
Tên Điền Khang Nhạc lại biến thành
"Đối phương đang nhập tin…"
Một lúc lâu sau, cậu ta mới gửi một dòng chữ ngắn ngủi: [Học trưởng có lẽ không nhớ tôi, nhưng tôi vẫn luôn nhớ rõ anh]
Điền Khang Nhạc: [Hồi đó tôi không quen cuộc sống đại học, chạy lên sân thượng khu giảng đường trộm khóc, là học trưởng anh chạy tới an ủi tôi, còn đưa cho tôi một chai nước chanh]
Tần Đồng sững sờ một chút, hình như có một chút ấn tượng mơ hồ, chuyện đó hình như vẫn là lúc cậu đang theo đuổi Trình Trạch Sơn.
Hôm đó cậu lại bị Trình Trạch Sơn từ chối, tâm trạng rất không tốt, một mình chạy lên sân thượng khu giảng đường giải sầu, kết quả vừa lên đã thấy một người cuộn tròn ngồi ở góc.
Một nam sinh cao cao to lớn, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, lại ôm đầu gối cuộn tròn mình, khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tần Đồng không đành lòng, đi qua hỏi cậu ta làm sao vậy, kết quả nam sinh hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, nói: Không cần anh quản!
"Cậu tưởng tôi muốn quản cậu chắc? Chẳng phải tại cậu khóc to quá làm chướng mắt tôi sao." Tần Đồng vốn dĩ tâm trạng không tốt, cũng bị cậu ta làm cho bốc hỏa, nói:
"Cậu có gì mà khóc chứ, tôi còn chưa khóc đấy, cậu cũng không được khóc."
Nam sinh dừng một chút, khóc càng lớn hơn:
"Oa… Sao anh còn hung dữ nữa… Tôi một mình đến đây học, trời xa đất lạ, hức, kiến thức còn chưa học được, hức, vốn dĩ đã đủ khó chịu, hức, anh còn bắt nạt tôi!"
Khóc đến nấc cụt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!