Có lẽ thật sự là say rượu, cũng có lẽ là áp lực quá lâu.
Tần Đồng vốn không định nói ra, nhưng cổ họng không chịu khống chế, chờ cậu phản ứng lại thì đã nói ra hết những lời nên và không nên nói.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, không đợi Trình Trạch Sơn mở miệng, Tần Đồng lại tiếp tục nói:
"Tối hôm đó anh nói sau này ít liên lạc, tôi không biết phải hình dung cảm giác của mình thế nào, tôi là bác sĩ tim mạch, không thích lấy tim ra so sánh, nhưng lúc đó, tim tôi như muốn vỡ vụn."
Tần Đồng thật sự bất chấp tất cả, trong giọng nói mang theo cả tiếng nức nở, cậu đã rối rắm quá lâu, đau khổ quá lâu, cậu quá muốn một câu trả lời.
cậu đã ba mươi tuổi, không phải trẻ con, nhưng dù lớn đến vậy, cũng chưa từng có ai dạy cậu gặp phải chuyện này thì phải làm thế nào, cậu chỉ có thể tự mình mò mẫm.
"Em chỉ ủy khuất có vậy thôi sao?"
Đầu dây bên kia, Trình Trạch Sơn khẽ cười một tiếng, nhưng không phải trào phúng, giọng hắn ôn nhu nói:
"Đừng khóc, đêm khuya rồi, không biết còn tưởng tôi bắt nạt em đấy."
"Anh không bắt nạt tôi."
Tần Đồng lập tức phản bác, dừng một lát lại nói:
"Hơn nữa tôi cũng không có khóc, tôi chỉ là, ừm, chỉ là tối ăn cay, giọng mũi hơi nặng."
"Được được được, vậy lần sau tối ăn ít cay thôi," Trình Trạch Sơn cũng không vạch trần cậu, ngược lại chiều theo cậu nói:
"Tối ăn cay quá không tốt, không chỉ vấn đề giọng mũi, còn dễ kí. ch th. ích dạ dày."
Tôi biết mà… Tần Đồng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Anh là bác sĩ tôi cũng là bác sĩ, không đến mức chút kiến thức này cũng không có."
Trình Trạch Sơn cười cười, không tiếp tục trêu cậu nữa, giọng điệu mang theo vài phần ý cười, như trêu chọc, cũng như đang xác nhận:
"Ý của em là… em rất rối rắm không biết có nên ở bên tôi không? Ý em là như vậy sao?"
Lúc này cảm xúc Tần Đồng đã bình tĩnh hơn nhiều, lý trí một lần nữa chiếm thế thượng phong, cậu bắt đầu cảm thấy có chút xấu hổ:
"Vậy… vậy thì, bằng không anh coi như tôi vừa nãy chưa nói gì đi?"
Không phải muốn cúp máy Trình Trạch Sơn, chỉ là chính cậu cũng chưa nghĩ ra.
Không cần. Giọng Trình Trạch Sơn nhàn nhạt, bên trong không nghe ra cảm xúc gì, nói:
"Em nói cũng vô dụng, tôi không cho em được lời khuyên nào, cũng không biết rốt cuộc em nghĩ thế nào."
Tần Đồng bỗng nhiên im lặng, cậu biết Trình Trạch Sơn có chút giận, nhưng cậu không biết nên dỗ dành thế nào, cho dù là trước kia còn ở bên nhau, Tần Đồng cũng không giỏi ứng phó với tình huống như vậy.
Khi đó Trình Trạch Sơn giận, cậu luôn xích lại gần, lấy lòng thì hôn khóe môi Trình Trạch Sơn, nhưng hiện tại rõ ràng không thích hợp làm chuyện đó.
"Thời gian này em rất khổ sở, chẳng lẽ tôi vui vẻ sao?" Trong giọng Trình Trạch Sơn cuối cùng cũng có chút cảm xúc, nhưng là phẫn nộ và không cam lòng:
"Tôi chủ động lâu như vậy, hướng về em đi chín mươi chín bước, vậy mà ngay cả món quà từ chối cũng không nhận được, đúng không?"
Thực xin lỗi… Tần Đồng theo bản năng muốn xin lỗi, có quá nhiều lời muốn nói, nhưng ngoài xin lỗi, cậu không biết có thể nói gì.
"Không cần, đừng nói thực xin lỗi, tôi không thích thực xin lỗi," Đại khái ý thức được thái độ của mình hơi cứng nhắc, Trình Trạch Sơn khẽ thở dài, giọng chậm lại một chút:
"Cho nên, nếu em muốn hỏi ý kiến của tôi, có phải nên cho tôi một lý do, rốt cuộc vì sao em vẫn muốn từ chối tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!