Đầu cậu đau như búa bổ, thái dương giật thót. Cơn bệnh khiến cả người cậu nặng trịch, chỉ hận không thể ngã quỵ xuống đất ngay lập tức, nhưng giờ phút này, cậu cảm thấy tỉnh táo lạ thường.
Giọng Tần Đồng bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là cậu không khổ sở. Hai người tình cảm sâu đậm bị ép xa nhau, ai mà không đau lòng cho được, huống chi Tần Đồng là người động lòng trước.
Dưới sự truy vấn không ngừng, từng bước ép sát của Trình Trạch Sơn, Tần Đồng như thể nghiệm lại nỗi khổ sở, chua xót khi chia tay năm xưa. Cái cảm giác nuốt nghẹn uất ức vào lòng ấy, nếu không phải Trình Trạch Sơn còn đứng trước mặt, có lẽ Tần Đồng đã không kìm được mà bật khóc.
Nhưng lúc này hắn vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, cậu chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, thậm chí còn cố ý trêu đùa hắn.
Sáu bảy năm thoáng chốc trôi qua, Tần Đồng tưởng rằng những ký ức xưa cũ đã sớm phai nhạt theo năm tháng. Cho đến hôm nay, khi hai người nhắc đến, cậu mới nhận ra, hóa ra những điều đó chưa bao giờ cậu quên, thậm chí còn trở nên sâu sắc hơn theo thời gian.
Nhưng dù vậy, Tần Đồng vẫn tin tưởng vững chắc vào lựa chọn năm xưa của mình. Nếu cho cậu thêm một cơ hội, thêm một trăm, một nghìn cơ hội nữa, cậu vẫn sẽ làm như vậy.
Tình cảm giữa hai người đương nhiên quan trọng, nhưng tình cảm chưa bao giờ là toàn bộ cuộc sống. Thậm chí Tần Đồng kiên định cho rằng, một ngày nào đó, Trình Trạch Sơn nhất định sẽ hiểu được lựa chọn của cậu.
Có lẽ đến lúc đó, Trình Trạch Sơn còn cảm ơn cậu vì đã buông tay, sẽ may mắn vì cậu đã không tiếp tục dây dưa không rõ với hắn.
Tần Đồng cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ với Trình Trạch Sơn. Bao nhiêu năm trôi qua, nụ cười của Tần Đồng vẫn tràn đầy sức sống, rất giống dáng vẻ chàng thiếu niên năm nào luôn đuổi theo sau Trình Trạch Sơn.
"Được, em nói chia tay thì chia tay."
Trình Trạch Sơn không dây dưa với cậu chuyện này, chỉ cúi đầu, lặng lẽ nhìn sâu vào mắt cậu:
"Hiện tại em độc thân, tôi cũng độc thân, tôi tiếp tục theo đuổi em chắc là không có vấn đề gì chứ?"
"Không phải, anh... anh muốn gì chứ?" Tần Đồng nhất thời nghẹn lời, lại có chút tức muốn hộc máu, hận rèn sắt không thành thép mà nói với Trình Trạch Sơn:
"Anh nhất định phải ở bên tôi sao? Rốt cuộc tôi có gì tốt, đáng để anh nhớ mãi không quên như vậy?"
"Thì nhiều lắm chứ sao, lớn lên đẹp, tính cách tốt, năng lực mạnh, lại rất tốt với tôi." Trình Trạch Sơn không mấy để ý nhún vai, biểu tình nhanh chóng trở nên nghiêm túc, giọng điệu chân thành:
"Hơn nữa em chính là em. Bao nhiêu năm qua, em là người duy nhất tôi gặp khiến trái tim tôi rung động. Bởi vì em là em, nên tôi thích em, đổi lại bất kỳ ai khác đều không thể."
Tần Đồng dời mắt đi, giọng nói cố ép xuống thật thấp:
"Người nhà anh sẽ không đồng ý."
Tôi không quan tâm. Trình Trạch Sơn lập tức trả lời:
"Họ có đồng ý hay không không liên quan đến tôi, họ không có quyền quyết định cuộc đời tôi."
Tần Đồng há miệng thở dốc, còn muốn nói thêm điều gì, Trình Trạch Sơn không cho cậu cơ hội mở lời, ngược lại nở nụ cười trước:
"Hơn nữa Tần Đồng, có phải em quá coi thường tôi rồi không?"
Hả?
Tần Đồng vô cùng ngơ ngác chớp mắt.
"Dựa vào đâu mà em cảm thấy tôi sẽ mãi chịu sự khống chế của họ?" Ý cười trên mặt Trình Trạch Sơn không ngừng lan rộng, mang theo vài phần ngạo khí chỉ những kẻ mạnh thật sự mới có:
"Đúng, tôi thừa nhận, nhà họ Trình quả thật có quyền thế, nhưng tôi không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn mặc họ sắp đặt ngày xưa nữa. Tôi có sự nghiệp và cuộc sống riêng, tôi luôn luôn tiến về phía trước, một ngày nào đó có thể đối đầu với họ."
Hắn hỏi Tần Đồng: Em tin tôi không?
Tần Đồng gần như lập tức gật đầu, nói: Tôi tin anh.
Cậu đương nhiên tin tưởng Trình Trạch Sơn. Từ quá khứ đến bây giờ, cậu luôn biết Trình Trạch Sơn là một người cực kỳ ưu tú, cậu tin hắn nhất định có một ngày có thể thoát khỏi sự khống chế của Trình Thế Xương.
Chỉ là, cậu không tin chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!