Quần áo ướt dính bết vào người thật khó chịu, Tần Đồng đứng dưới vòi nước lạnh một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí, cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, tắm lại bằng nước ấm.
Tắm xong nằm trên giường, Tần Đồng nghĩ mình sẽ mất ngủ, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, hoặc có lẽ vì muốn trốn tránh, cậu rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay Tần Đồng ngủ không yên giấc, trong mơ màng, cậu mơ thấy nhiều giấc mơ rời rạc, chắp vá, mơ thấy vô số đoạn ký ức vụn vặt.
Nhưng mọi thứ trong mơ quá hỗn loạn, như những vệt sao băng xẹt qua trước mắt, Tần Đồng vươn tay muốn níu giữ, nhưng chẳng thể bắt được thứ gì.
Ong ong ——
Ong ong ——
Chuông điện thoại đúng giờ vang lên, kéo Tần Đồng ra khỏi những hình ảnh cũ kỹ hỗn độn kia. Cậu mơ màng ngồi dậy, miễn cưỡng xuống giường, đi đến bên cửa sổ, mới phát hiện trời mưa.
Bầu trời vốn trong xanh giờ đã bị bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc, mưa bụi dày đặc rơi xuống, mặt đất cũng trở nên lầy lội vì nước mưa.
7 giờ 45 phút sáng, Tần Đồng xách theo chiếc ô, cả người ướt sũng, đúng giờ xuất hiện ở văn phòng bác sĩ khoa tim mạch.
Dù Tần Đồng đã không còn làm việc lâm sàng, nhưng quy tắc trong khoa cậu vẫn phải tuân thủ. Không còn cách nào khác, đây là bệnh viện, nơi luật lao động dường như không có hiệu lực.
Cậu đàn em vừa hết ca trực đêm bị dáng vẻ của cậu làm cho giật mình, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, có chút lo lắng hỏi:
"anh Tần, anh sao vậy?"
"Không sao, dính chút mưa thôi," Tần Đồng tùy ý vẫy tay, nói,
"Trong phòng nghỉ có quần áo của tôi, tôi đi thay một bộ."
Tần Đồng không phải người thích làm ra vẻ, dầm mưa chút thôi, chẳng có gì to tát. Vừa nói, cậu vừa nhanh chân đi về phía cuối hành lang, nơi có cánh cửa nhỏ dẫn vào phòng nghỉ.
Từ từ, anh Tần —— Sư đệ ngẩn người một chút, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tần Đồng đã nhanh hơn một bước đến phòng nghỉ, đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Trong căn phòng nghỉ không lớn, Trình Trạch Sơn đang cởi trần nửa thân trên. Hắn quay lưng về phía cửa, vì thế Tần Đồng nhìn thấy sống lưng thẳng tắp và những thớ cơ lưng rắn chắc của hắn.
…
Ánh mắt Tần Đồng khẽ dao động, một vài ký ức xa xôi chợt ùa về một cách tự nhiên.
Trình Trạch Sơn vẻ ngoài lạnh lùng, mang dáng vẻ cấm dục. Sau khi ở bên hắn, Tần Đồng mới nhận ra hắn không hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài.
Tần Đồng tự nhận mình là người tính cách nhiệt tình, chủ động, nhưng trong một số chuyện, ngược lại Trình Trạch Sơn có nhu cầu lớn hơn. Mọi ý xấu của hắn dường như đều dồn vào chuyện đó. hắn thích làm Tần Đồng cười, cũng thích làm cậu khóc, thích mọi cảm xúc của Tần Đồng đều xoay quanh hắn.
Sau này, rất nhiều buổi sáng thức dậy, Trình Trạch Sơn thường ngồi ở mép giường thay quần áo, gần như cùng một góc nhìn như bây giờ, chỉ khác là khi đó trên lưng Trình Trạch Sơn luôn có những vết cào của Tần Đồng.
Nhiều năm trôi qua, những vệt đỏ trên lưng Trình Trạch Sơn đã sớm lành hẳn, không để lại chút dấu vết nào, nhưng Tần Đồng lại cảm thấy cảm xúc dâng trào, như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khơi dậy bao gợn sóng.
Đứng ở cửa phòng nghỉ, Tần Đồng có chút xấu hổ khẽ hắng giọng hai tiếng, không được tự nhiên dời mắt đi, hỏi Trình Trạch Sơn: Sao anh lại ở đây?
Không thể để Trình Trạch Sơn nhận ra sự bối rối của mình, Tần Đồng quyết định ra đòn phủ đầu.
Trình Trạch Sơn tự nhiên quay đầu lại. Khi nhìn thấy Tần Đồng, ánh mắt hắn rõ ràng tối sầm lại một chút, nhưng không có ý định mở lời. hắn lấy từ trong tủ quần áo bên cạnh chiếc áo sơ mi trắng, bình tĩnh mặc vào người, thong thả cài từng chiếc cúc áo trước ngực.
"Lời này không phải tôi nên hỏi em sao?"
Cài xong toàn bộ cúc áo, Trình Trạch Sơn cuối cùng cũng lên tiếng. hắn lần nữa ngước mắt nhìn Tần Đồng, giọng điệu hờ hững:
"Tôi đi trên đường gặp mưa, đến phòng nghỉ thay quần áo, sao em lại đẩy cửa xông vào?"
Không biết có phải Tần Đồng ảo giác không, cậu luôn cảm thấy hôm nay Trình Trạch Sơn dường như lạnh lùng hơn ngày thường, ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!