Chương 21: (Vô Đề)

Giữa hè oi ả, hơi ẩm bủa vây mái nhà, làn gió khẽ khàng lùa qua tóc mai, mang đến một chút chân thực, tươi mát. Tiếng ve râm ran trên cành hòa lẫn tạp âm náo nhiệt từ khu vườn nhỏ dưới lầu, nhắc nhở Tần Đồng về thời gian và không gian hiện tại.

Đứng bên lan can sân thượng, Tần Đồng chợt có một cảm giác bất an mơ hồ, như thể đã đặt chân đến mép vực, lan can trước mặt chỉ là ảo ảnh, cậu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Lời lẽ và vẻ mặt của Trình Trạch Sơn quá mức chân thành, khiến Tần Đồng không thể tiếp tục tự dối lòng. Cậu biết Trình Trạch Sơn thích mình, và cũng rõ ràng nhận ra, cậu vẫn còn thích hắn.

"Sao không nói gì? Vẫn không tin tôi?" Vẻ mặt Trình Trạch Sơn thoáng thất vọng, nhưng hắn cố ý làm ra vẻ không để bụng, cười nói:

"Hình tượng của tôi trong lòng em tệ đến vậy sao? Dù tôi nói gì em cũng không chịu tin?"

Vì sao?

Cái gì vì sao?

Cuối cùng Tần Đồng vẫn thốt ra, cậu ngước mắt nhìn Trình Trạch Sơn, gần như hỏi thẳng:

"Vì sao còn thích tôi?"

"Hả? Thích là thích, còn cần lý do sao?" Trình Trạch Sơn khựng lại một chút, nhanh chóng nở nụ cười, đáp lời một cách tự nhiên:

"Năm xưa em theo đuổi tôi ba năm, tôi từ chối em bao nhiêu lần như vậy, chẳng phải em là vì thích tôi sao?"

"Kia không giống nhau," Tần Đồng nhẹ giọng, thái độ lại vô cùng kiên định,

"Anh rất tốt, cho nên tôi thích anh, nhưng tôi đã bỏ rơi anh, anh không nên thích tôi nữa."

"Thứ nhất, em cũng rất tốt. Thứ hai, tôi không để bụng chuyện em bỏ rơi tôi." Trình Trạch Sơn cười, cảm nhận được sự dao động của Tần Đồng, hắn tiến lên hai bước, một tay nâng nhẹ gò má cậu, động tác vô cùng dịu dàng,

"Điều tôi hối hận nhất năm đó không phải là đồng ý ở bên em, mà là khi em nói muốn chia tay đã không giữ em lại. Tôi chưa từng đồng ý buông tay, càng không đồng ý để em rời khỏi tôi…"

Khoảng cách đột ngột thu hẹp khiến cơ thể Tần Đồng cứng đờ, nhưng giờ khắc này, cậu không muốn đẩy Trình Trạch Sơn ra. Cậu chỉ khẽ cụp mắt, tránh ánh nhìn của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Anh không đồng ý tôi cũng muốn chia…"

"Vậy còn bây giờ? Vẫn muốn chia tay với tôi sao?" Trình Trạch Sơn tiến sát thêm một chút, môi gần như chạm vào chóp mũi Tần Đồng, hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, hắn khẽ khàng thì thầm:

"Trở về bên cạnh tôi đi, Tần Đồng."

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tim Tần Đồng cũng đập dồn dập, như hóa thành những cánh bướm loạn xạ, cố sức vẫy vùng muốn thoát khỏi lồng ng. ực chật hẹp.

…Không cần!

Ngay khoảnh khắc môi sắp chạm nhau, Tần Đồng như bừng tỉnh từ giấc mộng, đột ngột đẩy Trình Trạch Sơn ra, nói: Không thể!

Bất ngờ không kịp phòng bị, Trình Trạch Sơn lảo đảo lùi lại hai bước, hắn có chút tổn thương nhìn Tần Đồng, hỏi:

"Tôi lại làm sai điều gì sao?"

Xin... xin lỗi. Lòng Tần Đồng quặn thắt, cậu hoảng loạn nói lời xin lỗi,

"Không phải vấn đề của anh, chỉ là chúng ta không hợp nhau, anh… anh sẽ có lựa chọn tốt hơn…"

"Sáu năm trước em đã dùng lý do này để qua loa với tôi, bây giờ sáu năm trôi qua, đến cả lý do em cũng không buồn đổi một chút sao?"

Trình Trạch Sơn có lẽ đã hơi giận, hắn cười lạnh một tiếng đầy tự giễu, nói:

"Nếu chúng ta thật sự không hợp nhau, vậy ba năm em theo đuổi tôi, năm năm chúng ta ở bên nhau tính là gì? Em thật sự không để tâm chút nào?"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi…" Tần Đồng căn bản không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ có thể cúi đầu, luống cuống lặp lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!