Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Tần Đồng.
Trình Trạch Sơn vẻ ngoài lạnh lùng, kỳ thực luôn chu đáo, trước đây Tần Đồng thường không thích xem dự báo thời tiết, vì thế Trình Trạch Sơn luôn có thói quen để sẵn một chiếc ô trong túi, trời mưa thì lặng lẽ đi bên cạnh Tần Đồng, che cho cậu một khoảng trời không ướt.
Quá nhiều cảm xúc trào dâng trong lồng ng. ực, Tần Đồng ngước mắt nhìn Trình Trạch Sơn, rồi lại cúi đầu nhìn chiếc khăn giấy trong tay hắn, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, nói:
"Cảm ơn, nhưng không cần đâu, thầy bói nói tôi mệnh thiếu thủy, sinh ra đã thích mưa."
Không phải chưa từng nghĩ đến gặp mặt, nhưng thật sự gặp lại là một tình cảnh khác, chia tay lâu như vậy, Tần Đồng không muốn dây dưa bất cứ quan hệ nào với Trình Trạch Sơn nữa, làm một người yêu cũ có trách nhiệm, cỏ trên mộ cậu chắc đã cao ba mét rồi, cậu không nên xuất hiện trước mặt Trình Trạch Sơn.
Trình Trạch Sơn ngước mắt, hứng thú đánh giá cậu:
"Thật sao, tôi nhớ năm đó hai ta ở bên nhau, mỗi lần mưa nhỏ một chút là em lại rúc vào lòng tôi, nói mình sợ nước."
Tần Đồng nghẹn lời.
Chuyện này có thể giống nhau sao?
Vừa lúc trưởng khoa Cao gọi điện thoại tới, Tần Đồng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nói với Trình Trạch Sơn:
"Vậy cái đó... tôi còn phải đi đón đồng nghiệp mới, tôi đi trước, tạm biệt."
Giữa mày Trình Trạch Sơn hơi nhíu lại, dường như còn muốn nói gì đó, Tần Đồng đã đi đến góc bên cạnh, bắt máy điện thoại của trưởng khoa Cao.
Giọng trưởng khoa Cao đầy khí lực:
"Trình Trạch Sơn! Trình Trạch Sơn!"
Tần Đồng hơi sững sờ, nhất thời không phản ứng lại:
"Trình Trạch Sơn? Cái gì Trình Trạch Sơn?"
Trưởng khoa Cao hít sâu một hơi, giọng có chút gấp gáp nói:
"Đúng vậy, chính là Trình Trạch Sơn, tôi vừa nãy quên nói với cậu, đồng nghiệp mới của khoa chúng ta tên là Trình Trạch Sơn, bộ Thủy ba chấm, núi cao Sơn, cái tên này hay thật đấy, có núi có nước, vừa nghe đã thấy rất hợp với tên của cậu."
Tần Đồng im lặng một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Trưởng khoa, bây giờ tôi xin nghỉ việc, không phải, bây giờ ông đi bệnh viện khác làm trưởng khoa còn kịp không?"
Gặp lại người yêu cũ bảnh bao lịch sự khi mình đang chật vật đã đủ xấu hổ, nhưng cùng người yêu cũ trở thành đồng nghiệp thì càng đáng sợ hơn.
Đặc biệt là, năm đó chính Tần Đồng là người đá Trình Trạch Sơn.
Ngày hai người chia tay ồn ào đến khó chịu, đó là một ngày mưa to rất thích hợp để chia tay, dưới ký túc xá, Trình Trạch Sơn ướt sũng cả người, bướng bỉnh nắm tay Tần Đồng không chịu buông ra:
"Anh không đồng ý chia tay, em dựa vào cái gì mà muốn rời khỏi anh?"
Quen biết Trình Trạch Sơn tám năm, Tần Đồng lần đầu tiên thấy hắn chật vật như vậy.
Giống như một con cún đáng thương không ai muốn, lại giống như đang lênh đênh trên biển rộng, gặp phải sóng lớn đánh chìm chiếc thuyền giấy mỏng manh.
Đứng dưới trời mưa, ánh mắt Tần Đồng từng chút từng chút lướt qua làn da ướt đẫm nước mưa của hắn, sau đó vươn tay, từng ngón từng ngón gỡ các ngón tay hắn ra, giọng điệu lạnh nhạt đến không có một chút hơi ấm nào:
"Đừng như vậy, Trình Trạch Sơn, như vậy thật không thú vị."
......
Sau đó hai người liền không gặp nhau nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!