Lại lỡ lời rồi.
Đó là phản ứng đầu tiên của Tần Đồng.
Câu nói vừa nãy nghe cứ như cậu đang ngầm chỉ Trình Trạch Sơn cách theo đuổi mình vậy.
Nhưng cậu thật sự cảm thấy ấm ức, có lẽ buổi chiều khám bệnh từ thiện quá mệt mỏi, hoặc cũng có thể vết thương vẫn còn đau nhức, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Trình Trạch Sơn, cậu bỗng thấy hoang mang.
Cậu không biết Trình Trạch Sơn rốt cuộc đang nghĩ gì, cũng không rõ chính mình mong muốn điều gì, cậu không biết mình hy vọng Trình Trạch Sơn sẽ phản ứng ra sao.
Tần Đồng khẽ cắn đầu lưỡi, mặc kệ từng đợt đau nhè nhẹ lan tỏa trong khoang miệng. Trình Trạch Sơn thì tỏ vẻ suy tư, mày hơi giãn ra, lộ một nụ cười như đã hiểu:
"Vậy ra, không phải là em không muốn tôi theo đuổi, chỉ là cảm thấy tôi làm chưa đủ nhiều, đúng không?"
"Không phải, tôi... tôi không có ý đó, tôi…" Tần Đồng vội vàng lắc đầu, hoảng loạn giải thích, nhưng chẳng nghĩ ra lời nào, chỉ có thể trừng mắt hắn một cái, nói,
"Sinh viên ưu tú của đại học A đều có năng lực lý giải thế này sao? Vậy thì tôi thật không còn gì để nói, anh muốn nghĩ thế nào thì tùy."
"Tần Đồng, mặt em đỏ quá, thời tiết nóng vậy sao?" Trình Trạch Sơn không buông tha cậu, ngược lại nhìn cậu đầy chân thành, nghiêm túc giải thích:
"Xin lỗi, khoảng thời gian trước tôi thật sự làm chưa đủ tốt, nhưng tuyệt đối không phải cái lý do mà em nghĩ. Tôi không có kinh nghiệm theo đuổi ai, cũng không biết em nghĩ gì trong lòng, sợ làm nhiều quá sẽ khiến em phản cảm… Sau này tôi sẽ chủ động hơn."
"Tôi đã nói tôi không…" Mặt Tần Đồng càng đỏ hơn, gần như muốn nhỏ máu đến nơi. Trình Trạch Sơn thấy vậy liền dừng lại, cười nói:
"Được được được, là tôi tự mình đa tình, em ghét tôi lắm, cũng không muốn tôi theo đuổi, đúng không?"
Tần Đồng nghẹn họng không nói được gì, gần như là bỏ chạy:
"Cái đó… tôi thấy bên kia hình như đang gọi người lên xe, chúng ta mau qua đó đi."
Trình Trạch Sơn đứng phía sau cậu, nhìn bóng lưng hốt hoảng rời đi, khẽ nhếch khóe môi, không lộ vẻ gì.
Hôm nay thời tiết khá đẹp.Khi màn đêm buông xuống, mọi người ngồi trên chiếc xe buýt trở về.
Địa điểm khám bệnh từ thiện không xa thành phố biển, mọi người không cần ở lại qua đêm, sáng đi chiều về, giống như ngày thường đi làm.
Trình Trạch Sơn quả không hổ danh là sinh viên ưu tú của đại học A, chỉ cần Tần Đồng khẽ gợi ý, hắn đã tự mình nhận ra manh mối. Lúc lên xe, hắn cười hỏi Tần Đồng có thể ngồi cạnh cậu không.
Phía sau đen nghịt người đang chờ lên xe, Tần Đồng không thể từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng nói một tiếng: ... Được.
Xe chậm rãi lăn bánh, hai người ngồi sát vai nhau, Tần Đồng gần như cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của Trình Trạch Sơn.
Chỉ vậy thôi còn chưa đủ, Trình Trạch Sơn còn thường xuyên ngước mắt, kín đáo nhìn Tần Đồng một cái rồi nhanh chóng dời đi. Có lẽ với người khác thì chẳng là gì, nhưng Tần Đồng quá nhạy cảm với ánh mắt của hắn, luôn có thể phát hiện ra hắn đang nhìn mình.
Mãi đến khi xuống xe, Tần Đồng gần như chạy trối chết, thậm chí không dám nhìn Trình Trạch Sơn lấy một lần. Phía sau cậu, Trình Trạch Sơn thong thả xuống xe, nhìn bóng lưng cậu dần khuất xa, vẻ mặt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Những ngày sau đó, thái độ của Trình Trạch Sơn không còn lộ liễu như đêm đó, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, hắn luôn tìm đủ mọi lý do để đến gần Tần Đồng.
Vết thương của Tần Đồng vẫn chưa lành, hắn còn chủ động giúp cậu thay thuốc, đỡ cậu khám cho nhiều bệnh nhân hơn. Tần Đồng căn bản không thể từ chối, đành phải ậm ừ cho hắn toại nguyện.
Hôm nay trời nóng, Trình Trạch Sơn mua hai túi lớn kem que ở cửa hàng tạp hóa gần đó, nói là mời mọi người ăn. Tần Đồng ban đầu nói không ăn, nhưng thấy những người khác ăn ngon lành, cậu không nhịn được lấy một cây, xé vỏ cắn một miếng lớn, vị ngọt mát lan tỏa khắp đầu lưỡi.
Điều kiện ở đây còn lạc hậu, kem que ở cửa hàng tạp hóa cũng chỉ có mấy loại rẻ tiền nhất, thậm chí còn nghi là hàng nhái của xưởng nhỏ. Nhưng có lẽ vì trời quá nóng, ăn vào lại thấy ngon lạ thường, mang đến chút lạnh lẽo sảng khoái trong mùa hè oi bức này.
Đang ăn, Trình Trạch Sơn bỗng nhiên đi đến bên cạnh Tần Đồng, vẻ mặt suy tư nhìn cậu:
"Vừa nãy không phải còn nói không ăn sao, sao giờ lại cầm lấy rồi?"
Tần Đồng có chút xấu hổ, que kem nhét trong miệng, ăn không xong, nhả ra cũng không tiện, đành cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Trình Trạch Sơn, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!