Bọn họ đứng gần pháo hoa.
Bùm bùm! Pháo hoa nổ tung ngay trước mắt, cứ như thể trực tiếp xé toạc lồng ng. ực Tần Đồng. Tim cậu đập thình thịch, hòa cùng nhịp nổ rền vang, khiến đại não Tần Đồng chao đảo, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Khoảng cách giữa hai người cũng quá mức thân mật.
Có lẽ vì Tần Đồng chậm chạp không đáp lời, Trình Trạch Sơn tiến thêm hai bước, chống tay lên lan can đá, giam cầm cậu giữa vòng tay, mang đến một cảm giác xâm lược không thể trốn tránh.
"Tôi vốn không định nhanh như vậy, nhưng cứ mỗi bước tôi tiến lên, em lại lùi về sau hai bước, như con thỏ trốn sau hốc cây. Tôi không muốn nhẫn nại thêm nữa." Trình Trạch Sơn khẽ cúi đầu, trán chạm trán Tần Đồng, ánh mắt vẫn cứ luyến tiếc không rời khỏi gương mặt cậu,
"Tôi vẫn thích em, Tần Đồng. Tôi muốn theo đuổi em lần nữa, em cho tôi một cơ hội, được không?"
"Trình... Trình Trạch Sơn..." Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm, đầy tình ý của hắn, giọng Tần Đồng khẽ run rẩy, pha lẫn chút nghẹn ngào,
"Anh... anh đừng trêu tôi. Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào... Anh đã hứa là không trêu tôi nữa mà."
Vừa mới còn khổ sở vì Trình Trạch Sơn thích người khác, nhưng khi hắn thật lòng thổ lộ, phản ứng đầu tiên của Tần Đồng là trốn tránh. Quá khứ nhắc nhở cậu rằng không nên có bất kỳ quan hệ nào với Trình Trạch Sơn nữa.
Biểu tình Tần Đồng quá mức sợ hãi, hàng mi run rẩy như cánh bướm muốn thoát khỏi ngọn lửa định mệnh. Giữa mày Trình Trạch Sơn đột nhiên nhíu chặt, hắn hỏi:
"Tôi trông giống đang trêu em sao?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Tần Đồng vội vã hỏi ngược, cậu cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Trình Trạch Sơn, nhưng miệng nhanh nhảu nói:
"Anh chẳng phải đã nói vào dịp Tết rồi sao? Nói tôi suy nghĩ nhiều, nói anh giúp tôi chỉ là tiện tay."
Trình Trạch Sơn khẽ cười, giọng bình tĩnh:
"Lần đó tôi giúp em đúng là tiện tay, nhưng tôi cũng chưa từng phủ nhận việc thích em."
Anh...! Tần Đồng bị hắn nghẹn lời, nhưng như lập tức nhớ ra điều gì, giọng mang theo chút lấy lòng,
"Lần này anh nhất định là không nhịn được muốn trêu tôi đúng không? Tôi không giận anh đâu, tôi tha thứ cho anh, anh đừng trêu tôi nữa được không?"
"Tôi thật sự không trêu em, Tần Đồng," Trình Trạch Sơn khẽ thở dài:
"Tôi rất muốn làm theo lời em nói, nhưng tôi không thể. Tôi đã nhẫn nại quá lâu rồi, không muốn tiếp tục nhẫn nại nữa."
Phía sau lưng là những đóa pháo hoa rực rỡ nổ tung, trước mặt là gương mặt Trình Trạch Sơn lúc sáng lúc tối dưới ánh pháo hoa.
"Anh... anh muốn trả thù tôi sao?" Tần Đồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp:
"Bởi vì 6 năm trước tôi đã bỏ rơi anh, nên anh muốn theo đuổi tôi, rồi bỏ rơi tôi một lần nữa, đúng không?"
Không phải.
Lý do Tần Đồng nói ra chính cậu cũng không tin. Cậu biết Trình Trạch Sơn sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, nhưng cậu thật sự không thể ở bên hắn. Cậu không muốn đi vào vết xe đổ lần nữa, vì thế chỉ có thể nghĩ ra lý do tự lừa dối mình như vậy.
Tần Đồng ép buộc bản thân chấp nhận ý nghĩ này, hít sâu hai hơi, giọng dần bình tĩnh trở lại:
"Không sai, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đã cười nhạo cái bảng đón khách ở sân bay của tôi. Anh chắc chắn là không có ý tốt."
Trình Trạch Sơn rõ ràng khựng lại một chút, không biết nên trả lời thế nào. Ánh mắt Tần Đồng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cả người như con mèo nhỏ xù lông, cố gắng cong lưng, toàn thân tràn ngập phòng bị, ngay cả nốt ruồi nhỏ nơi khóe môi cũng có vẻ tươi đẹp hơn.
Hai người vẫn duy trì tư thế vừa rồi. Tần Đồng tuy không trực tiếp đẩy Trình Trạch Sơn ra, nhưng vô thức đặt hai tay trước ngực, tạo thành tư thế ôm cánh tay, rõ ràng là một dáng vẻ phòng thủ.
"Đến nỗi sợ tôi như vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!