Năm phút sau.
Dưới vườn hoa nhỏ, Tần Đồng và Trình Trạch Sơn sóng vai ngồi trên ghế dài, lưng hắn thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, dáng vẻ có chút gượng gạo.
Tần Đồng cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Rõ ràng cậu chỉ là ban đêm nằm mơ không ngủ được, chỉ muốn ra cửa sổ đứng một chút, chỉ là vô thức gọi tên Trình Trạch Sơn… Đến khi cậu phản ứng lại, đã ngồi bên cạnh hắn rồi.
So với Tần Đồng, Trình Trạch Sơn có vẻ thoải mái hơn nhiều. Có lẽ nhận ra sự căng thẳng của cậu, hắn còn đi đến máy bán hàng tự động gần đó mua hai lon nước ngọt, đưa cho Tần Đồng một lon.
Máy bán nước tự động làm lạnh, vỏ lon vừa lấy ra đã phủ một lớp sương mỏng. Tần Đồng lén lút áp lon nước lên má, cố gắng xoa dịu cảm xúc đang rối bời.
"Sao giờ này còn chưa ngủ?"
Trình Trạch Sơn ngồi bên cạnh cậu, cạch một tiếng mở lon nước, ừng ực uống hai ngụm, giọng điệu thản nhiên hỏi,
"Ngày mai phải phát biểu, căng thẳng đến mất ngủ à?"
Ừm… Có... có chút… Tần Đồng không biết phải giải thích với hắn thế nào, chỉ có thể thuận theo lời hắn nói dối, mơ hồ đáp,
"Dù sao tôi cũng không ưu tú như bác sĩ Trình, đối mặt với nhiều người quan trọng như vậy thì căng thẳng cũng là bình thường thôi…"
"Bác sĩ Tiểu Tần của chúng ta cũng rất giỏi, không cần căng thẳng." Đôi mắt Trình Trạch Sơn hơi cong lên một chút, trong ánh trăng tĩnh lặng trông dịu dàng lạ thường:
"PPT và bản thảo của em tôi đều xem qua rồi, yên tâm, không có vấn đề lớn đâu."
Giọng điệu quá mức thân mật khiến Tần Đồng không biết nên nói gì.
Huống chi bản thân Tần Đồng cũng không lo lắng về hội nghị, cậu ừm vài tiếng cho qua, có chút cứng nhắc chuyển chủ đề:
"Đừng nói tôi, còn anh thì sao? Sao giờ này anh vẫn chưa ngủ? Lạ giường nên khó ngủ sao?"
Thời đại học, chất lượng giấc ngủ của Trình Trạch Sơn khá tệ, thường xuyên mất ngủ đến nửa đêm, ngủ cũng kén giường.
Lúc hai người mới bắt đầu sống chung, Trình Trạch Sơn mất một thời gian dài mới quen với việc bên cạnh có thêm một người.
Sau này quen với việc Tần Đồng ở bên cạnh, hắn hoàn toàn không rời cậu. Khi đó hắn thường xuyên đi nơi khác tham gia hội nghị học thuật, mỗi lần trở về hốc mắt đều thâm quầng, việc đầu tiên khi về là ôm Tần Đồng ngủ bù.
Ừm… Cũng không hẳn.
Trình Trạch Sơn hơi cụp mắt, nhàn nhạt nhìn Tần Đồng một cái, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì,
"Bây giờ tôi không còn kén giường như vậy nữa, quen ngủ một mình rồi."
Tần Đồng hơi xấu hổ, lần nữa hối hận vì đã nhắc đến chủ đề này.
Cậu nhẹ nhàng cắn môi dưới, ngón tay vô thức cạy nắp lon nước, cố gắng tìm một chủ đề mới, còn chưa nghĩ ra thì Trình Trạch Sơn đã đột nhiên lên tiếng:
"Tôi muốn theo đuổi một người, Tần Đồng, em có gợi ý gì hay không?"
Vẻ mặt Trình Trạch Sơn bình tĩnh lạ thường, hắn ngồi ngay bên cạnh Tần Đồng, nhưng không nhìn cậu, một tay cầm lon nước, hơi ngẩng đầu nhìn vầng trăng xa xăm.
Cạch một tiếng.
Lon nước trong tay Tần Đồng rơi xuống đất.
Trình Trạch Sơn nghe tiếng ngẩng đầu, có chút kỳ lạ nhìn cậu, hỏi: Sao vậy?
Không, không có gì… Tần Đồng vội vàng cúi xuống nhặt lon nước lên, giọng nói có chút run rẩy không tự chủ,
"Vậy… anh nói tiếp đi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!