Chương 11: (Vô Đề)

Đêm khuya.

Một ngày tuyết rơi cuối cùng cũng dần ngừng lại, trên mặt đất vẫn còn lớp tuyết dày, ánh trăng mờ ảo xuyên qua tầng mây dày đặc, Tần Đồng dẫm lên lớp tuyết kêu kẽo kẹt, thong thả đi trên đường về nhà.

Cuộc gặp mặt với đàn anh diễn ra thuận lợi, đàn anh khá hứng thú với đề tài mới của Tần Đồng, cả đêm cứ lôi kéo cậu hỏi hết cái này đến cái khác, sợ Tần Đồng không hợp tác, Tần Đồng vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ, đảm bảo với đàn anh nhiều lần chắc chắn sẽ hợp tác.

Mà ngoài chuyện đề tài ra, Tần Đồng còn lặp đi lặp lại nhớ tới một người — Trình Trạch Sơn.

Buổi chiều Tần Đồng quả thật không khỏe, đầu óc choáng váng, gần như không thể suy nghĩ, Trình Trạch Sơn nói muốn giúp cậu sắp xếp tài liệu, cậu ngoan ngoãn đưa máy tính cho Trình Trạch Sơn, sau đó an tĩnh ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn hắn giúp mình sắp xếp những tài liệu đã lâu không đụng tới.

Bữa tối Tần Đồng uống chút thuốc, rồi gục xuống bàn ngủ một giấc, bây giờ nói chuyện xong với sư huynh, Tần Đồng cũng tỉnh táo, bắt đầu ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Trình Trạch Sơn lại giúp cậu.

Sau khi cậu lạnh lùng từ chối Trình Trạch Sơn như vậy, chính cậu còn ngại ngùng không dám tìm hắn, Trình Trạch Sơn vậy mà vẫn chọn giúp cậu.

Một thứ tình cảm vi diệu chảy xuôi trong lòng Tần Đồng, làm nơi mềm mại nhất trong tim cậu mềm nhũn ra, như có dòng suối ấm áp chảy qua.

Tần Đồng của ngày xưa sẽ bị sự dịu dàng của hắn hấp dẫn, Tần Đồng của hiện tại cũng vậy, người ta luôn bước vào cùng một dòng sông ở những thời điểm khác nhau, ngã ở cùng một chỗ vô số lần.

Tuyết thật sâu, Tần Đồng một chân sâu một chân nông đi trên đường về nhà, cứ thế loạng choạng đi một đoạn đường dài, đến cửa nhà, cậu vẫn không nhịn được, gửi cho Trình Trạch Sơn một tin nhắn: [ Chiều nay thật sự phiền anh, hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé ]

Kỳ thật Tần Đồng cũng không biết tâm trạng mình là gì, rốt cuộc là muốn đơn thuần bày tỏ cảm ơn với Trình Trạch Sơn, hay là…… Cậu có lẽ có một chút tư tâm thoáng qua, muốn nhận được chút gì đó từ Trình Trạch Sơn.

Chìa khóa cắm vào ổ khóa, "cạch" một tiếng, tiếng khóa cửa rơi xuống.

Tin nhắn của Trình Trạch Sơn đồng thời trả lời lại: [ Không cần, em đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là hết lòng vì đồng nghiệp ]

Tần Đồng khựng lại, ngón tay đang định gõ chữ cứng đờ tại chỗ, Trình Trạch Sơn lại nhắn: [ Tôi không muốn nhận được gì từ em, cũng biết em muốn giữ khoảng cách với tôi, vậy cứ như vậy đi, sau này nước giếng không phạm nước sông, em cũng không cần miễn cưỡng mời tôi ăn cơm ]

"Ầm" một tiếng, như một chậu nước lạnh hắt vào đầu Tần Đồng, làm cậu lập tức tỉnh táo, dập tắt tất cả những ý nghĩ kiều diễm trong lòng.

Chưa nói đến quan hệ trước đây của hai người, chỉ bằng những lời Tần Đồng nói sau khi gặp lại, Trình Trạch Sơn không thể muốn tiếp cận cậu nữa.

Về phần vì sao Trình Trạch Sơn vừa rồi giúp mình, có lẽ cũng chỉ vì, hắn quả thật là người tốt.

Tên Tần Đồng có chữ "Đồng", cây ngô đồng cao lớn và cường tráng, bộ rễ phát triển, che trời, mà ở một mức độ nào đó, Tần Đồng lại như cây mắc cỡ lớn lên trong bóng râm, người khác chỉ cần chạm nhẹ vào, là có thể làm cậu rụt cành lá lại.

Đặc biệt là, người khác này vẫn là Trình Trạch Sơn.

Vào nhà, Tần Đồng dựa lưng vào cửa phòng, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại sáng lấp lánh một lúc lâu, lúc này mới chậm rì rì trả lời Trình Trạch Sơn: [ Tốt ]

Kỳ thật cậu còn muốn giải thích với Trình Trạch Sơn một chút, bản thân không hề giữ khoảng cách với hắn, chỉ là cảm thấy xấu hổ, nhưng lời đến bên miệng, không biết nên nói thế nào, nói thế nào cũng có vẻ không thích hợp.

Cuối cùng, Tần Đồng chỉ gửi cho Trình Trạch Sơn một tin nhắn: [ bác sĩ Trình nghỉ ngơi sớm một chút, tôi không làm phiền anh nữa ]

Trình Trạch Sơn: [ Ừ, ngủ ngon ]Tuyết ngừng, nhưng thời tiết vẫn rét lạnh, Tần Đồng rửa mặt xong nằm trên giường, cuộn tròn trong góc, thu mình thành một quả cầu nhỏ.

Tần Đồng là người miền bắc, nhưng đặc biệt sợ lạnh, có lẽ là khi còn nhỏ bị lạnh quá nhiều, lớn lên ngược lại một chút lạnh cũng không chịu nổi.

Quá lạnh, đêm nay Tần Đồng ngủ không yên giấc, nửa mơ nửa tỉnh, cậu dường như mơ thấy Trình Trạch Sơn, nhưng đầu óc choáng váng, cậu không nhớ được mình đã mơ thấy gì, chỉ nhớ rõ có một người như vậy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Đồng bất ngờ tỉnh táo, sau một đêm ngủ, cơ thể cũng không có chỗ nào không thoải mái.

Sau này một thời gian dài, Tần Đồng luôn thường xuyên mơ thấy Trình Trạch Sơn, nhưng cũng chỉ là mơ mà thôi, cậu biết giữa hai người là không thể, càng không nghĩ tới muốn cùng Trình Trạch Sơn có bất kỳ bước phát triển nào nữa.

Quan hệ của Tần Đồng và Trình Trạch Sơn vẫn nhạt nhẽo như cũ, đều là người trưởng thành, cơ bản thể diện vẫn phải có, không thể vì chút khó xử vi diệu kia mà không qua lại.

Sự rung động tối hôm đó giống như một giấc mơ mờ ảo của Tần Đồng, như giọt mưa rơi xuống mặt biển, ngắn ngủi làm dấy lên một chút gợn sóng, nhưng rất nhanh đã hòa vào mặt biển tĩnh lặng, rốt cuộc không nhìn thấy một dấu vết nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!