Chương 70: (Vô Đề)

Tạ Hựu Địch chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị đánh.

Hơn nữa còn là lý do "Kẻ thứ ba".

Ở đầu đường, trong đám người, nghìn người chỉ chỏ, vạn người phỉ nhổ.

Về đến nhà, anh đuổi tất cả bạn bè thân thích hoặc là thật sự quan tâm, hoặc là tới chế giễu, ở phòng ngủ, ngủ đến trời đất mịt mờ.

Điện thoại vang lên là lúc 1 giờ rạng sáng, đầu kia nói tìm được người rồi.

Vì thế, Tạ Hựu Địch kéo lê cái thân đầy thương tích, một mình lái xe đi đến một xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại thành.

Bước qua đá vụn ngổn ngang, anh gặp được Trần Dao.

Trần Dao mạnh mẽ đứng dậy, lại bị người bên cạnh ấn về.

"Tạ Hựu Địch! Anh bắt tôi làm cái gì thế!!"

Thuộc hạ nói bắt được cô ta ở ga tàu cao tốc. Càng vừa khéo là không chỉ có anh đang tìm mà còn có mấy nhóm người cũng đang tìm. Trong valy của Trần Dao đều là tiền mặt, trang sức, còn có mấy tờ xx.

Lời đã rất uyển chuyển.

Cô ta làm quen với nhiều chàng trai, lừa người gạt tiền.

Mấy vết sưng trên trán Tạ Hựu Địch còn chưa tiêu, khóe mắt cũng có vết trầy da, khóe miệng là màu xanh tím nhàn nhạt, giống với ánh mắt anh giờ phút này.

Anh đi về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống trước mặt Trần Dao, tầm mắt ngửa lên vẫn là khuôn mặt trong sáng trắng tinh không tì vết.

"Tôi là không tìm thấy bạn gái mà? Không phải, cô biết mà." Giọng điệu Tạ Hựu Địch hòa hoãn: "Từ năm thứ nhất đại học, tôi đã thích cô, thích cô nhiều như vậy. Những điều tôi làm cho cô, chưa bao giờ cần đáp lại. Cô cảm thấy tôi tốt, có thể nhìn tôi nhiều thêm một cái là được."

"Câu tôi nhiều năm như vậy, thật sự cho rằng tôi không rõ à?" Tạ Hựu Địch nói: "Chẳng qua là thật lòng thích nên không muốn vạch trần thôi." Anh cười tự giễu: "Là tôi, lừa mình dối người."

Nhà xưởng u ám, tầng cao trống trải, giọng anh như độc thoại trong phim điện ảnh, ánh mắt lúc nhìn chăm chú cũng khó nén mất mát và tan nát cõi lòng.

"Ở Quảng Châu, cô tìm được tôi, nói bằng lòng ở bên tôi. Tôi nhìn ra cô chẳng có bao nhiêu nhiệt tình. Nhưng tôi vẫn không nỡ. Tôi nghĩ cứ thử xem sao, nhỡ đâu chúng ta thật sự có thể thân thiết với nhau, tôi nhất định sẽ tốt với cô."

Nói đến đây, Tạ Hựu Địch chửi một tiếng "mẹ kiếp", vừa tức vừa ức: "Con mẹ nó, tôi chưa đủ tốt với cô à?! Rốt cuộc cô có trái tim không? Làm vậy với tôi!"

Trần Dao trợn trắng mắt, lời lẽ chính đáng nói: "Tự anh cam tâm tình nguyện coi tiền như rác, liên quan gì đến tôi? Trước nay tôi chưa từng bằng lòng ở bên anh, bạn học cũ mà thôi. Những quà cáp kia là anh chủ động đưa tôi, tôi lại không ép anh. Xuất phát từ lễ phép, tôi cũng không từ chối. Bây giờ anh đến tính sổ với tôi cái gì? Hơn nữa, người đánh anh lại không phải tôi. Anh bị hiểu lầm, đó là chuyện của anh. Anh tìm tôi làm gì?

Anh đi mà tìm người đánh mình ấy."

Cô ta vừa lên tiếng, làm thuộc hạ đứng một bên đều nắm chặt tay đến vang lên tiếng "lách cách".

Tạ Hựu Địch thiếu chút nữa ngất.

Anh gật gật đầu, sau đó đứng lên, tay nhấc lên không trung, uể oải nói: "Đưa cô ta đi đi. Đừng để cô ta tiếp tục xuất hiện ở thành phố B."

Thật ra không cần anh phải nói như vậy, thuộc hạ đưa người đến Cục Công An, những chuyện rách nát cô ta làm cũng đủ bóc lịch rồi.

Về đến nhà, Tạ Hựu Địch mất hồn mất vía đi vào phòng bếp rót nước uống.

Anh cảm thấy mình hẳn nên tỏ vẻ một chút, để truy điệu tình yêu đã chết của mình.

Anh quyết định khóc, khóc ra được thì sẽ tốt hơn.

Anh nhắm mắt, ấp ủ cảm xúc, tưởng tượng ướt át bên trong cũng không có lan ra hốc mắt. Ngược lại tư duy phát tán, bỗng nhiên lĩnh ngộ, mình không phải cây si(*), mà là bị người ta coi như đồ ngu.

(*) Nguyên văn: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!