Chương 69: (Vô Đề)

Thai kỳ của Khương Uyển Phồn vô cùng thuận lợi.

Trừ nguyên nhân cơ thể khách quan, bụng to tới nỗi quả thật không tiện di chuyển, trạng thái của cô thực sự thần kì.

Ngay cả lúc đau bụng sinh, cũng vừa đúng ngày dự sinh.

Sáu giờ sáng, nhiệt độ giữa chân khiến cô bừng tỉnh, chạm tay vào thăm dò, đó là do vỡ nước ối.

Hai vợ chồng đều bình tĩnh vào bệnh viện, vào phòng bệnh, toà nhà phía sau là trung tâm ở cữ cao cấp nhất. Trác Dụ đã nói từ trước, lúc sinh thì tiêm thuốc tê để cô không bị giày vò nhiều.

Bác sĩ tiến hành nội kiểm hai lần, sau khi điều kiện thích hợp, lập tức bắt đầu tiêm không đau.

Dĩ nhiên, vẫn sẽ còn cảm giác đau, đi một vòng trước Quỷ môn quan, sao không chịu giày vò cho được.

Đợi đến lúc người nhà đến bệnh viện, Khương Uyển Phồn đang nằm trên giường, truyền nước, trừ khuôn mặt hơi mệt lử, trông trạng thái vẫn khá tốt.

Khương Dặc đi hai vòng quanh phòng, đang tìm người, "Chị, đứa trẻ trong bụng chị đâu rồi?"

Khương Uyển Phồn cười ra tiếng, vén vết thương ra, cắn răng chịu đựng nói: "Sinh rồi."

Hướng Giản Đan: "Con sao rồi?"

"Vẫn tốt ạ." Khương Uyển Phồn cười nói.

Khương Vinh Diệu cũng yên tâm, lơ mơ hỏi: "Thế, là con gái hay con trai?"

"Bố, bố muốn như nào?"

"Đây cũng đâu phải ném vòng, ném trúng loại nào thì cho loại đó đâu." Khương Vinh Diệu bị con gái trêu ghẹo.

Lúc này, người hộ lí đi vào, "Chị Trác, công chúa nhỏ làm xong kiểm tra cơ thể sơ sinh xong là có thể bế về rồi."

Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu lập tức kích động.

Tốt quá rồi! Là con gái!

Khương Dặc hỏi: "Anh rể em đâu ạ?"

"Anh Trác phải không ạ?" Người hộ lý nói: "Đang nhìn con đó ạ."

Đấy nào phải chỉ là nhìn.

Thực sự là không rời nửa bước.

Đứa trẻ tắm ở bên trong, anh đứng bên ngoài cửa, liên tục liếc vào bên trong qua khe cửa, thực ra không nhìn thấy gì cả. Đi làm kiểm tra sức khoẻ, anh theo cả đoạn đường, khăn tắm che đi khuôn mặt con trẻ, một cục nhỏ xíu quấn trong khăn hồng, nhìn không rõ dáng vẻ. Anh vươn dài cổ cố gắng liếc nhìn, dáng vẻ cực hài hước.

Trước khi vào phòng kiểm tra thân thể, Trác Dụ không nhịn được nữa, "Chào cô y tá, liệu có… nhầm không?

Chị y tá cười nói: "Yên tâm đi anh Trác, có treo nhãn trên chân rồi, anh xem."

Lật một góc của khăn ôm, chiếc chân nhỏ mập mạp rất khoẻ mạnh, trên nhãn treo màu hồng nhạt viết:

Mẹ: Khương Uyển Phồn

Bố: Trác Dụ

Giây phút này, Trác Dụ nổi sóng trong tim.

Đã vào rất lâu rồi, anh vẫn đứng ở chỗ cũ không động đậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!