"Lúc anh ghen đều như vậy? Uống say, chiến tranh lạnh, giả bộ đáng thương. Rất có mưu kế đó ông chủ Trác." Khương Uyển Phồn vỗ bàn, càng nghĩ càng thấy người nọ là cao thủ. Chiếm quyền chủ động trước, thấy không có hiệu quả thì đổi ngay chiến thuật khác.
Phụ nữ có thể không chịu cứng rắn, nhưng thông thường đều nhẹ dạ.
Trác Dụ này có tướng mạo khí chất lại có tính tạo hình, khóe mắt đỏ lên, tuyệt đối có cảm giác vỡ nát.
Khương Uyển Phồn bấm ngón tay tính toán: "Không có kinh nghiệm 5, 6, 7 lần yêu thì không làm được đến trình độ này."
Trác Dụ khắc sâu hoài nghi cô lại đang gài bẫy.
Trác Dụ hợp thời chịu thua, không nói gì giữ mạng trước.
Khương Uyển Phồn buồn cười. Cô đi tới, đặt chân anh lên đùi mình: "Anh yêu mấy lần rồi?"
Trác Dụ nhắm mắt nghỉ ngơi, gáy dựa vào sô pha, cằm tạo thành đường cong hoàn mỹ, ngậm miệng không trả lời.
Khương Uyển Phồn rộng lượng nói: "Đôi ta đều kết hôn rồi. Em sẽ không ghen đâu. Thôi, anh đều biết hết về em. Người theo đuổi em còn biểu diễn dùng ngực đập vỡ tảng đá cho anh xem. Cái này thực sự không có gì mà."
Trác Dụ lười biếng mở mắt ra, thong dong nói: "Cũng không coi là yêu đương. Lúc học cấp hai, anh từng có cảm tình với lớp trưởng lớp anh. Khi đó không phải là đang thịnh hành gấp sao giấy à? Người thầm mến Tạ Hựu Địch quá nhiều, cậu ta dứt khoát bán sỉ cả một thùng sao giấy. Cậu ta bán không hết, anh nghĩ không nên lãng phí, bèn cho lớp trưởng một bình.
Những ngôi sao giấy kia rất xinh đẹp, có kim tuyến với dạ quang."
Yên lặng 5 giây.
Khương Uyển Phồn đột nhiên nói: "Trí nhớ của anh thật tốt, kim tuyến với dạ quang đều nhớ rõ như vậy."
Trác Dụ liếc cô: "Là em bảo anh nói."
"Em đâu bảo anh nói cặn kẽ như vậy." Khương Uyển Phồn lùi chân về, một phân một tấc cũng không kề với anh, nhanh chóng phân chia ranh giới, ánh mắt như oán như giận theo dõi anh: "Ông chủ Trác thật là đa tài đa nghệ, biết lãnh đạo, biết trượt tuyết, biết mở câu lạc bộ, còn có thể gấp sao giấy kim tuyến."
Trác Dụ giả vờ suy nghĩ sau đó gật đầu: "Tổng kết như thế dường như không tệ."
Khương Uyển Phồn cười bóp mũi anh: "Mở phường nhuộm hả?"
Trác Dụ nhe răng cau mày: "Nhẹ một chút! Mũi này anh mới làm đó."
"..."
"Bà xã." Yên lặng trong chốc lát, Trác Dụ vẫn hỏi ra miệng: "Nếu như anh không đến tìm em, đêm không về ngủ. Đừng nói là em thấy chả có gì nhé?"
Khương Uyển Phồn chắc chắc: "Anh sẽ không như thế."
Được tín nhiệm không chút do dự, khiến Trác Dụ vừa thỏa mãn lại kiên định.
"Khương Dặc gửi mười tin nhắn cho em. Có ghi âm, ảnh chụp, định vị thời gian quán bar hai người đi."
Một gáo nước lạnh tạt sạch đi chút cảm giác thỏa mãn vừa nhen nhúm, tâm tình Trác Dụ phức tạp. Anh trầm mặt, sau cùng nghẹn ra một câu: "Em trai không tốt. Sau này chúng ta sinh con gái."
Khương Uyển Phồn vui vẻ. Cô ngồi thẳng chút, độ cong nơi khóe miệng mềm nhẹ phập phồng như sóng: "Em thà rằng anh cãi nhau lớn với em một trận, cũng không thích phương thức chiến tranh lạnh này. Trước đây em, và Yến Tu Thành…" Cô dừng lại điều chỉnh giọng nói: "Anh ta am hiểu nhất dùng bạo lực lạnh câu người. Một giây trước còn vui vẻ, phút tiếp theo đã đổi sắc mặt, cũng không nói nguyên nhân.
Lời trong lời ngoài ám chỉ cố ý để móc câu cho người ta tự đi lao lực suy nghĩ mà đoán, đoán được cũng mệt mỏi hết sức. Cuối cùng tự mình hoài nghi. Chờ sau khi tâm tình của mình đều tiêu xài hết sạch rồi, anh ta lại như người không có chuyện gì vui vẻ lại với người đó."
Loại phương thức giao thiệp này, từng một lần khiến Khương Uyển Phồn tan vỡ. Khi đó, cô coi Yến Tu Thành là bạn đồng thời có chút ấn tượng tốt. Con gái vốn nhạy cảm, nào chống lại nổi loại giằng co này.
"Yến Tu Thành tự ti, nhạy cảm. Anh ta rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, đồng thời bắt chuẩn nhược điểm của đối phương dùng một loại phương thức nước ấm nấu ếch, chậm rãi làm tổn thương tâm trí, sức chịu đựng, lý tính của người khác."
Đây là sau này Khương Uyển Phồn mới tổng kết ra. Lúc người trong cuộc mơ hồ, cô đã chịu không ít thiệt thòi trên người anh ta. Nhưng nghĩ ở khía cạnh khác, cũng là người như thế mới càng thêm rèn luyện ánh mắt xem người của cô.
Hướng Giản Đan nhận ra Yến Tu Thành. Lúc bà nói ra anh ta đã tới Lâm Tước, Khương Uyển Phồn lập tức nhận ra Trác Dụ tức giận. Loại mùi vị bị lạnh nhạt này quá quen thuộc, đến nay Khương Uyển Phồn còn sợ hãi trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!