Chương 43: (Vô Đề)

Sau khi cô họ của Khương Uyển Phồn gả qua đây, gần như không còn thường xuyên qua lại với nhà họ Khương bên này nữa. Chỉ là nghe nói năm trước Khương Uyển Phồn kết hôn, nhưng chi tiết cụ thể cũng không biết, bố của Lâm Mễ Dữu đương nhiên càng không biết chuyện này, vừa nghe có ông chủ muốn thuê sân 20 năm nên vỗ đùi vui mừng thôi. Vừa nói chuyện này với người trong nhà, Lâm Mễ Dữu hơi nhạy cảm với người thành phố B, theo bản năng hỏi: "Tên là gì vậy ạ?"

Ô hô, thật là bánh răng của vận mệnh.

"Vậy chuyện thuê sân vẫn có thể bàn tiếp không?" Gặp lại Lâm Mễ Dữu một lần nữa, Trác Dụ hỏi thẳng, còn như kể truyện cười lạnh* mà gọi người ta: "Em họ."

*Gốc là (), ngôn ngữ mạng, mang nghĩa là dùng một cách nghĩ độc đáo để trả lời câu hỏi của người đối thoại, nhằm tạo hiệu ứng đả kích đối phương hoặc phản hài hước, còn phản hài hước hay bên Trung gọi là chuyện cười lạnh tức là cố tình kể chuyện gì đó không hài hước hoặc thiếu ý nghĩa.

Lâm Mễ Dữu trong lòng chết lặng: "Chị!"

Khương Uyển Phồn cũng đáp lời, rồi kéo ống tay áo nhỏ giọng dạy dỗ: "Nhờ vả người ta làm việc mà còn có thái độ này." Vừa xấu xa vừa thiếu đòn.

Trác Dụ nhỏ giọng bên sườn tai cô: "Em đã đến, anh có chỗ dựa nên không sợ."

Lâm Mễ Dữu che mắt, không thấy.

Cô ấy cũng không phải thật sự sẽ làm khó Trác Dụ, cái gọi là báo thù cũng chỉ là võ mồm thôi. Bây giờ cô và bạn trai đang rất tốt, bàn bạc sẽ kết hôn vào sáu tháng cuối năm. Vào lúc học đại học, Trác Dụ quá nổi tiếng, rất đẹp trai, môn thể thao anh luyện tập còn là loại trượt tuyết trên núi yêu cầu cực kỳ cao, là mục có hệ số khó khăn cực lớn, điều kiện gia đình bình thường không đốt tiền vào đó nổi.

Vậy nên người thích Trác Dụ rất nhiều, Lâm Mễ Dữu chỉ đơn giản là háo sắc, như xem trò thôi, cũng không phải thật sự rất si mê. Lần tỏ tình phèn chúa ở dưới kí túc xá nam năm ấy, đã bị cô định nghĩa là vết nhơ lớn nhất cuộc đời.

Con gái ấy à, việc mình đã chủ động làm, dù là làm gì cũng không hối hận. Nhưng khi đó Trác Dụ quá kiêu ngạo, không đặt ai vào mắt, từ chối người tỏ tình cũng không để ý cách từ chối.

"Em rất giận, sao lại có người còn chảnh hơn cả em?" Lâm Mễ Dữu phẫn uất bất bình, "Chờ khi em đã nghĩ phải mắng anh ấy như thế nào xong, anh ấy đã đến Thụy Sĩ tham gia thi đấu."

Khương Uyển Phồn buồn cười, tán thành: "Đúng là không phải người tốt."

Câu này thì Lâm Mễ Dữu không dám tiếp lời.

Nếu tiếp lời thật, vậy chẳng phải là đang cạnh khóe mắng Khương Uyển Phồn lượm đồ phế phẩm sao. Cô ấy hầm hừ nói: "Chị, đừng cho là em nghe không hiểu chị đang bênh vực người mình."

Khương Uyển Phồn bảo Trác Dụ vào phòng lấy đồ, cố ý đuổi anh đi chỗ khác.

Người đã đi, Lâm Mễ Dữu nhịn không được thở dài, "Lúc em học năm tư đại học, đã nghe bạn học nói anh ấy từ bỏ trượt tuyết, đổi nghề sang kinh doanh. Thật sự là bọn em chẳng thể nào hiểu nổi. Chị, chị không nhìn thấy anh rể lúc còn học đại học đâu, quá chói lóa. Dùng một từ đường phố để hình dung, chính là cảm giác của tuổi trẻ bồng bột.

Khương Uyển Phồn chưa từng được nhìn thấy, nhưng chỉ dựa vào một chi tiết là có thể tưởng tượng được.

Từ sau khi từ chức ở Triệu Lâm, Trác Dụ rất ít khi mặc âu phục, áo gió thoải mái, gọn gàng sáng sủa. Khương Uyển Phồn nếu mà nhận xét ích kỉ thì cô thích Trác Dụ phiên bản thoải mái hơn, tự tại hơn, tùy tiện hơn, giữa từng cái giơ tay nhấc chân có một luồng khí phách không đè ép được.

Trác Dụ cầm đồ đi loanh quanh trở về, thấy anh từ xa, hai người cười ăn ý, nhưng hẳn chuyện bàn tán sau lưng. Lâm Mễ Dữu nhỏ giọng nói, "Chị, tìm một cơ hội, chị bảo đàn anh biểu diễn trượt tuyết cho chị xem đi, đầu tư không lỗ đâu."

Khương Uyển Phồn cười cười, "Được."

"Cười cái gì?" Trác Dụ đến gần, đưa ví tiền cho cô, không hiểu đầu cua tai nheo gì.

"Cười chuyện tình yêu của anh." Lâm Mễ Dữu thảnh thơi đếm đầu ngón tay, "Hoa khôi trường giáo dục*, em gái của học viện múa bên cạnh…"

*Ở Hoa Kỳ và Canada, trường giáo dục là một bộ phận trong một trường đại học được dành cho học bổng trong lĩnh vực giáo dục, là một ngành liên ngành của khoa học xã hội bao gồm xã hội học, tâm lý học, ngôn ngữ học, kinh tế học, khoa học chính trị, công chính sách, lịch sử và các chủ đề khác.

Mặt Trác Dụ bình tĩnh như chuyện không liên quan đến mình.

"Hửm?" Khương Uyển Phồn liếc xéo anh một cái, "Lật lại lịch sử của anh, anh không căng thẳng à?"

Trác Dụ nắm tay cô, tự tin dữ dội, "Không căng thẳng, dù sao bây giờ anh là của em."

Chuyện thuê sân hoàn thành thuận lợi, kì hạn thuê 20 năm, cái giá Trác Dụ đưa ra cũng rất có thành ý. Sau khi ký kết hợp đồng, Lâm Mễ Dữu cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn ông chủ anh rể."

"Thay đổi thái độ nhanh vậy sao?" Trác Dụ trêu.

Lâm Mễ Dữu lập tức sầm mặt, "Tên tồi tệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!