Trác Dụ nghi ngờ rằng kiếp trước có phải anh nợ tên ngốc Tạ Hựu Địch một mạng hay không, anh cũng không nghĩ rằng có một ngày bản thân lại bị một chòm sao giữ lấy linh hồn.
"Tôi ăn xong rồi." Khương Uyển Phồn đặt bát đũa xuống, nhìn đồng hồ.
"Em cũng ăn xong rồi." Lữ Lữ cười hì hì đáp theo.
Tạ Hựu Địch cầm lấy điện thoại: "Được, tôi đi thanh toán."
Chủ đề cũng tự nhiên mà chuyển hướng.
Trác Dụ nghiêng đầu theo bản năng, phát hiện Khương Uyển Phồn cũng đang nhìn anh. Hai mắt giao nhau trong phút chốc rồi sau đó lặng lẽ dời đi.
Cứ luôn cảm thấy là cô đã giải vây thay cho anh.
Nếu nghĩ như vậy, ừm, hình như hiểu lầm càng nặng hơn.
Tạ Hựu Địch thanh toán xong, chỉ xe của Trác Dụ: "Ngồi xe cậu nhá."
"Cậu không lái xe à?"
"Tôi tưởng hôm nay sẽ uống rượu." Tạ Hựu Địch cười nói, không hề có cảm giác tội lỗi.
Trác Dụ nhíu mày: "Sớm muộn cũng có ngày cậu ngâm mình trong bình rượu." Lúc nhìn về phía Khương Uyển Phồn, hàng chân mày đang nhíu chặt của anh chớp mắt giãn ra: "Các cô đậu xe ở đâu?"
Khương Uyển Phồn vén tóc bên gò má: "Chúng tôi gọi taxi." Tầm mắt của cô đã phóng ra bên đường, chân cũng chuẩn bị bước ra ngoài, Trác Dụ di chuyển đến bên cạnh, chắn tầm nhìn, nói với vẻ vô cùng tự nhiên: "Tôi đưa cô... các cô."
Tạ Hựu Địch khoác vai Trác Dụ đi lên phía trước, nói một tràng, đi được mấy bước còn không quên quay đầu: "Lên xe nào."
Hai người đã mời rồi, lại từ chối nữa sẽ khiến người ta mất hứng.
Thế là Tạ Hựu Địch ngồi ghế phụ, hai cô gái ngồi đằng sau.
Tạ Hựu Địch nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Tôi nhớ cô biết lái xe mà, chiếc A4 màu trắng thường đậu bên trái tiệm là của cô đúng chứ."
Lữ Lữ thò đầu ra: "Là của chị ấy, nhưng buổi tối chị Uyển Phồn không lái xe đâu, chị ấy không lái được."
"Hả?" Tạ Hựu Địch: "Vì sao?"
Trác Dụ cũng hơi phanh nhẹ, thả chậm tốc độ. Sau đó nghe thấy Lữ Lữ nói: "Chị Uyển Phồn bị bệnh quáng gà."
Thực ra chuyện này không ảnh hưởng tới sinh hoạt thường ngày, nhưng buổi tối thì tầm nhìn không tốt lắm, lúc không có ánh sáng, cô cũng không nhìn rõ được cái gì. Đường từ "Giản Yên" tới nhà cô 3km, cả con đường đều có đèn cao áp, đường rộng rãi ánh sáng chói lọi. Nhưng Khương Uyển Phồn chưa lái vào ban đêm bao giờ, cô không muốn đi đánh cược vào những chuyện ngộ nhỡ như này.
Tạ Hựu Địch kinh ngạc, há miệng, cằm còn hơi mấp máy theo quy luật.
Khương Uyển Phồn bật cười: "Anh chưa ăn no à? Hay là quay lại ăn thêm chút nữa nhé?"
Vẻ mặt Tạ Hựu Địch ngưng trọng: "Đây là chuyện từ lúc nào?"
"Từ lúc sinh ra đã có rồi, chuyện không to tát gì, buổi tối chú ý một chút là được."
Bầu không khí đột nhiên trầm lắng, vẫn vì chuyện cô bị bệnh quáng gà. Hiển nhiên Khương Uyển Phồn không muốn nói nhiều về chủ đề này, thế là quay đầu nhìn cửa sổ.
Hình như tốc độ xe chậm hơn ban nãy rất nhiều.
Khương Uyển Phồn lại hướng tầm mắt tới chỗ ghế lái, nhìn chằm chằm cái ót của Trác Dụ.
Khu này là trung tâm tài chính của thành phố, cao ốc dày như vảy cá, dòng xe cộ qua lại như vải dệt, những cột đèn neon của thành phố giống như những đốm sáng nhiều màu tầng tầng lớp lớp, chồng lên trước mắt như con thoi, mãi đến khi dừng đèn đỏ, Tạ Hựu Địch hạ cửa sổ xe xuống: "Đây không phải là cái người mà công ty cậu muốn hợp tác sao?"
Màn hình quảng cáo lớn trên hai bên sườn của trung tâm thương mại như chiếc hộp châu báu phát sáng, vị trí trung tâm là một người đàn ông có sườn mặt nổi bật, tông đen xám cao cấp, ánh sáng tối dần tạo nên bầu không khí đẹp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!