Lúc Trác Dụ đến, tâm trạng của mọi người vẫn rất sa sút, bầu không khí trong cửa tiệm khác hẳn lúc trước, não nề như một trận mưa lớn.
"Cô giáo em đâu rồi?"
"Ở bên trong vẫn chưa ra." Lữ Lữ lo lắng: "Chị ấy không cho em vào, bảo là muốn yên tĩnh một mình."
Trác Dụ giơ tay tỏ ý đã biết rồi vén rèm lên, trở tay đóng chặt cửa lại.
Khương Uyển Phồn nằm nhoài trên bàn làm việc, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, mái tóc dài như gấm qua quýt búi lên cao, ngay cả chiếc kẹp tóc cố định cũng không nhúc nhích. Trác Dụ đi tới, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên gáy cô, hơi ấm truyền đến, Khương Uyển Phồn khẽ giật giật, sau đó quay mặt lại nhìn anh, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cô nhìn một hồi rồi lại vùi đầu vào khuỷu tay: "Anh xoa bóp cho em đi, cổ em đau quá."
Trác Dụ làm theo ý cô, lực tay lúc mạnh lúc nhẹ khiến cô vô cùng thoải mái. Tâm trạng của Khương Uyển Phồn cuối cũng cũng không còn bớt căng thẳng theo tiết tấu này. Cô giữ cổ tay anh lại, ngẩng đầu cười cười hỏi: "Em thoải mái hơn rồi, tối nay anh muốn ăn gì?"
Trác Dụ ngồi xuống cạnh Khương Uyển Phồn, nhìn thẳng phía trước: "Thoải mái thật không?"
Khương Uyển Phồn im lặng, sau đó thành thật lắc đầu.
Trác Dụ: "Anh biết bây giờ em đang rất rối, nhưng mà em có muốn nghe ý kiến của anh không?"
Khương Uyển Phồn gật đầu.
Trác Dụ đứng dậy khỏi ghế rồi lại ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu lên nhìn cô, đồng thời cầm hai tay cô.
"Từ đầu đến cuối chuyện này, có những ai tham gia chính?" Anh hỏi.
"Tề Nhã và em."
"Người được hưởng lợi cuối cùng là ai?"
"Yến Tu Thành." Nhắc đến cái tên này, Khương Uyển Phồn bất giác cau mày.
"Trong mối quan hệ tam giác này, em có vị trí gì?"
Khương Uyển Phồn im lặng một lúc rồi đáp: "Người bị hại."
Người bị hại duy nhất.
Đúng lúc này Trác Dụ siết chặt tay như là đánh dấu sự thỏa mãn tận cùng của anh.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, anh lấy sự tin tưởng tuyệt đối làm tiền đề, bình tĩnh lí trí chỉ ra hàng ngàn suy nghĩ rối rắm của cô. Mạch suy nghĩ bị mắc kẹt của Khương Uyển Phồn như được tháo dỡ rào chắn, từng chút từng chút sáng tỏ.
Từ đầu đến cuối chỉ mất bốn giờ.
Nhớ lại một khoảng thời gian khá lâu trước đó, từ khi ekip của Tề Nhã đưa ra lời đề nghị hợp tác với các điều kiện đãi ngộ cho đến khoảnh khắc quyết định thay đổi ekip thiết kế chỉ mất chưa đến một tháng. Từ các điều kiện hợp đồng đến mức độ hợp tác, quá trình này diễn ra thuận lợi đến bất thường.
Xem xét những chứng cứ liên quan, cô là người trong cuộc mơ hồ mà trên thực tế không khó phát hiện ra dấu vết photoshop làm giả trên những bức ảnh so sánh có độ tương đồng cao đó. Khương Uyển Phồn không phải người trong giới giải trí nên không đến mức đắc tội với ai. Còn một khả năng nữa là Tề Nhã hot quá lâu, danh tiếng càng lên cao nên bị đối thủ lợi dụng chuyện này để hãm hại.
Nhưng nếu là vế sau thì cũng không đến mức phải lấy mấy tấm ảnh có chất lượng photoshop kém như vậy làm bằng chứng.
Sự mông lung mơ hồ của Khương Uyển Phồn đã tiêu tan hơn phân nửa, lúc đối diện với ánh mắt Trác Dụ một lần nữa, cuối cùng cô cũng được khai sáng.
…
"Xin lỗi nha đến muộn ba mươi giây rồi!" Thịnh Lê Thư đẩy cửa phòng bao ra, trên đầu vẫn còn đội tóc giả của phim cổ trang, áo khoác ngoài là kiểu áo bông rộng thùng thình từ cổ đến tận mắt cá chân, ngược sáng khiến cả người Thịnh Lê Thư đen nhẻm, cứ như chỉ có mỗi khuôn mặt nhợt nhạt đang lơ lửng trong không trung.
Khương Uyển Phồn theo bản năng trốn ở sau lưng Trác Dụ.
Trác Dụ cũng đưa tay cản người lại theo bản năng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!