Liên quan đến vết nhơ quá khứ thì chuyện Yến Tu Thành nói đúng là thật.
Năm hai đại học Khương Uyển Phồn chú ý đến anh ta, chỉ là trước đó cô nghe nói, trong số tân sinh viên năm nhất, trước cả khi nhập học có một sinh viên rất nghèo đã xin trợ cấp khó khăn. Khương Uyển Phồn lần đầu tiên nhìn thấy anh ta là khi ở trong nhà ăn, anh ta cao gầy, trông hiền lành đẹp trai, lúc đó anh ta cầm một cái giẻ lau và một cái xô nhỏ màu đỏ, cúi người im lặng lau dọn thức ăn thừa trên bàn.
Nửa học kỳ sau đó, giáo viên của lớp chuyên nghiệp gọi cô đến văn phòng làm đồ án với đàn chị, đàn em. Trong phòng làm việc năm, sáu người ngồi lại vừa nói vừa cười, Yến Tu Thành đứng bên ngoài đám người, cảm giác anh ta tồn tại cực kỳ thấp. Khương Uyển Phồn không phủ nhận, sự chú ý của cô đối với anh ta khi đó xuất phát từ gu thẩm mỹ từ nhỏ. Cô thích những thứ mang cảm giác vỡ vụn, loại cẩn thận che giấu khuyết điểm của mình, ẩn mình giữa chốn náo nhiệt, bằng lòng bị bỏ lơ ở một góc.
Có sao nói vậy, Yến Tu Thành thật sự có tài. Một quý tử xuất thân từ nhà nghèo như anh ta lại càng hiếm thấy, hoàn cảnh quyết định sẵn vạch xuất phát của anh ta. Yến Tu Thành có thể tìm thấy con đường tươi sáng từ trong vùng núi hẻo lánh, năng lực và nghị lực của anh ta hiển nhiên không còn gì để bàn cãi.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng và đơn điệu ở đại học đó, Khương Uyển Phồn để tay lên ngực tự hỏi, dù là bạn học hay bạn thân, cô đối với Yến Tu Thành cũng coi như hết tình hết nghĩa. Đến mức mà chuyện thích anh ta mà Yến Tu Thành nhắc đến đó, Khương Uyển Phồn thừa nhận, chỉ với hai điểm này đủ để nảy sinh tình cảm khác.
Tuy nhiên, tình cảm mơ hồ này giống như một bức màn che, cũng không hề có tính xác định gì cả.
Dự án liên kết giữa học viện và doanh nghiệp ba năm là dấu ấn của trường, đối tác của lần đồ án đó là một bảo tàng Quốc gia. Sau khi dàng lọc và xem sét thì cả Khương Uyển Phồn và Yến Tu Thành đều có đủ điều kiện để tham gia. Lúc đó viện bảo tàng đã có kế hoạch dự trữ nhân tài, nhân cơ hội hợp tác với nhà trường để tuyển chọn hạt giống tốt.
Kết quả quá trình trèo lên đến đỉnh cao thường sẽ là một núi không thể chứa được hai con hổ.
Thời gian đến viện bảo tàng là vào buổi chiều ngày hôm đó, nhưng mới chín giờ sáng Yến Tu Thành đã đến tìm cô, nói với cô rằng trường học mới gửi thông báo bảo hai người bọn họ đến Nam Hàng Lầu để điền thông tin và đăng ký. Khương Uyển Phồn ngạc nhiên, Nam Hàng Lầu? Ở một khu xa lắc xa lơ khác sao.
"Tôi đã in thông báo tin nhắn ra, cậu đọc đi." Anh ta lấy ra một văn bản giấy trắng mực đen, nội dung thông báo thời gian và địa chỉ được viết một cách rất quy chuẩn, bên dưới cùng còn có đóng dấu mộc.
Khương Uyển Phồn nói: "Vậy là chúng ta sẽ cùng nhau đi à?"
Yến Tu Thành nói: "Tôi sẽ đến trễ một chút, phải tổng vệ sinh nhà ăn một lần nữa, tôi làm xong sẽ đến tìm cậu."
Cô cười rồi nói, "Cậu có muốn tôi giúp cậu không?"
Yến Tu Thành nhẹ nhàng đưa tay lên vén một sợi tóc rũ bên vai cô ra, chất giọng của anh ta rất ấm áp: "Không cần đâu, trên đường đi cậu chú ý an toàn nhé."
Khương Uyển Phồn ngồi xe buýt rồi đổi sang tàu điện ngầm đi theo địa chỉ ghi trên giấy, mất một tiếng rưỡi mới đến nơi.
Sau khi đến nơi mới phát hiện, hoàn toàn không có nơi tên là Nam Hàng Lầu. Khương Uyển Phồn hỏi người đi đường, bọn họ đều xua tay lắc đầu. Khương Uyển Phồn chỉ có thể tự mình đi tìm, đây là một khu vực bị phá dỡ và di dời đi, trên nền đất vụn là phế liệu, trên công trường đầy rẫu máy xúc. Có rất nhiều nhà cao tầng trên con đường ngang qua khu vực này, Khương Uyển Phồn nghĩ có thể Nam Hàng Lầu ở bên đó.
Nhưng đi được một lúc cô phát hiện có điều gì đó không ổn, càng đi vào sâu hơn bên trong càng hoang vắng. Cô nhớ như in cảnh tượng lúc đó, một người đàn ông vô gia cư đột nhiên chạy ra từ tòa nhà đang xây dựng dang dở rồi đẩy cô ngã ra đất, hành động của ông ta quá bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng.
Khương Uyển Phồn choáng váng đầu óc vì bị đụng phải, cả người cô đều đau nhói. Đến khi cô kịp phản ứng lại, đã thấy người vô gia cư đó nở nụ cười ngớ ngẩn rồi đưa tay vào túi quần bẩn thỉu của mình.
Khương Uyển Phồn sợ hãi, cô hét lên và quay đầu bỏ chạy, người vô gia cư đuổi theo, thậm chí còn nhặt một hòn đá ném về phía cô. Khương Uyển Phồn không dám động đậy trốn ở bên trong khoảng cách hẹp giữa hai hòn đá lớn, cô che miệng, điện thoại không biết đã đánh rơi ở đâu rồi, mà người điên ở bên ngoài vẫn không ngừng điên cuồng gào thét.
Yến Tu Thành được vé vào cửa cho cuộc tuyển chọn nhân tài dự trữ, còn Khương Uyển Phồn bởi vì đến trễ vắng mặt mà đã bỏ lỡ cơ hội hiếm có này. Khương Uyển Phồn vì bị hành động của người vô gia cư dẫn đến sợ hãi quá độ, một thời gian dài sau đó cô đều phải đi gặp bác sĩ tâm lý, hơn nữa cô vô thức sinh ra cảm giác kháng cứ với tất cả những người khác giới, cho dù chỉ là giao tiếp bình thường hay đến gần cô một chút, cô sẽ đều có chút kháng cự theo bản năng.
Sau khi tốt nghiệp, tình trạng của Khương Uyển Phồn cực kỳ tệ, bà nội càng dẫn cô đến những nơi mê tín dị đoan, xem thầy bói, uống nước bùa chú, cô phải liên tục điều trị cuối cùng mới trở lại bình thường.
Trước đây tình tình của cô hoạt bát vui vẻ, sau khi trải qua chuyện này, cô trở nên không thích chủ động giao tiếp với người khác. Cho nên cô mới mở "Giản Yên", đây là thế giới nhỏ bao bọc lấy cô, ở trong bầu trời nhỏ bé này cô mới có thể cảm thấy tự do không bị ràng buộc.
Nhiều năm sau, ban đêm thỉnh thoảng cơn ác mộng sẽ ập đến. Khương Uyển Phồn vẫn có thể nhớ lại tất cả những tan vỡ sau đó. Yến Tu Thành không thừa nhận chuyện đưa tin tức giả cho cô, Khương Uyển Phồn lấy tờ giấy thông báo giả kia ra, còn bị anh ta đổi trắng thay đen nói cô cố ý vu oan cho mình.
Diễn xuất tuyệt đỉnh của anh ta đã cười nhạo sự ngây thơ của cô. Mà đã nhiều năm trôi qua như vậy, nửa đêm cô vẫn có thể bị ác mộng đánh thức nhiều lần.
—
Đêm hôm đó lại là một đêm bão tố nhưng ở trên đỉnh núi cũng là một nơi để hóng gió, thật sự vô cùng thoải mái, nhưng ngày hôm sau cổ họng Khương Uyển Phồn nóng ran đau khủng khiếp. Trác Di Hiểu giống như một tiếu thái giám, đúng lúc đúng giờ giám sát cô uống thuốc.
"Chị ơi, sao mà bây giờ chị lại bị cảm mạo cơ chứ? Ngày mai là giao thừa rồi, tết phải đi khắp nơi chúc tết họ hàng nữa."
"Nhà em nhiều họ hàng không?"
"Nhiều lắm ạ, bố mẹ em ở đây có mấy người họ hàng thôi, nhưng chủ yếu là bên dượng mới nhiều."
"Nhiều họ hàng thân thích như vậy, phải đi đi lại lại khắp nơi sao?" Khương Uyển Phồn cầm ly nước nóng, giọng khàn như vịt đực. Trên vai cô đắp một cái khăn choàng len Cashmere mềm mại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!