Bà Mạnh cực kỳ kinh ngạc, khen ngợi một cách thẳng thắn: "Thật là xứng đôi." Sau đó nói với chồng: "Đây là Tiểu Khương mà em từng nhắc với anh, cháu gái của cô Kỳ."
Dư Hải Lan không khỏi đánh giá cao, thái độ niềm nở với Khương Uyển Phồn.
Người có mặt tại hiện trường gió chiều nào theo chiều đó, Khương Uyển Phồn thành nhân vật chính, Lâm Diên và Yến Tu Thành đương nhiên bị gạt sang một bên. Lâm Diên ngây người ra bởi cảnh tượng đột ngột này, nhìn Trác Dụ cả nửa ngày cũng không thốt nổi một chữ.
Trác Dụ nhướng mày: "Chị dâu đẹp không?"
Lâm Diên suýt nữa nhồi máu cơ tim.
Còn Yến Tu Thành ở đằng sau, ánh mắt như một chùm đèn chiếu tĩnh mịch cứ chăm chăm vào người Khương Uyển Phồn. Bỗng nhiên tầm mắt bị chắn ngang, âu phục đen như bức tường, là Trác Dụ chắn ánh mắt đang nhìn Khương Uyển Phồn của anh ta.
Sau khi cuộc gặp gỡ kết thúc, bà Mạnh kéo tay của Khương Uyển Phồn lưu luyến không rời, tự mình tiễn tới tận cửa. Trác Dụ lái xe tới, bà Mạnh mời: "Có thời gian thì cùng Tiểu Khương tới nhà ăn bữa cơm, chỉ có hai người chúng ta thôi."
Khương Uyển Phồn ngồi vào ghế lái phụ, lễ phép chào tạm biệt.
Cửa sổ xe đóng lại, không khí đột ngột im bặt, thoang thoảng mùi son phấn.
Khương Uyển Phồn liếc một cái vào gương chiếu hậu, không khỏi căng thẳng.
Trác Dụ phá tan sự tĩnh lặng: "Tối nay mượn thể diện của em, hiếm khi anh cũng làm nhân vật chính luôn."
Khương Uyển Phồn nói: "Giúp đỡ lẫn nhau."
Đáp án này khiến Trác Dụ bật cười.
Tốc độ xe chậm lại, anh chủ động nhắc tới chuyện trong nhà: "Lâm Diên là em họ của anh, nói chuyện không có chừng mực khiến em chê cười rồi."
Khương Uyển Phồn nhớ tới lần anh và Tạ Hựu Địch cãi nhau trong tiệm thì hỏi: "Anh và Tạ Hựu Địch làm hòa chưa?"
"Chưa nữa." Trác Dụ đau đầu: "Cậu ta chặn anh rồi." Dừng một lúc anh lại nói: "Sau đó anh lại đổi số khác kết bạn với cậu ta."
Còn về tiếp sau của chuyện này lại là một đoạn phát triển cực kỳ khó tin. Tạm thời không muốn nói kỹ, Trác Dụ đổi chủ đề: "Đúng rồi, lúc nào em tới chỗ bà Mạnh?"
"Không đi." Khương Uyển Phồn nói: "Em từ chối rồi."
Thân xe rõ ràng dừng lại, Trác Dụ nhíu mày: "Tại sao?"
Khương Uyển Phồn thoải mái nói: "Công ty của anh không phải cũng đang tranh giành à? Đã quen biết thế này rồi, em không thể không nể mặt được."
Ban đầu tưởng rằng chuyện ngoài lề ở bữa tiệc vừa rồi đã tự nhiên kết thúc nhưng mà nói thế này Trác Dụ lại gật đầu, nghiêm túc nói: "Cũng đúng, sau này em phải gặp người nhà anh."
"Sau này." Khương Uyển Phồn khựng lại, nhắc lại theo bản năng.
Trác Dụ nhướng mày: "Chê lâu à? Được vậy ngày mai nhé."
"Em không có ý như thế."
"Hiểu rồi." Trác Dụ đạp ga, chiếc xe bắt đầu nhanh hơn: "Vậy bây giờ."
"Ơ hay!" Khương Uyển Phồn thật sự gấp gáp rồi.
Trác Dụ không trêu cô nữa: "Được rồi, được rồi, em ngồi cho vững. Anh sẽ không ép em làm chuyện mình không muốn. Nếu như thật sự có sau này, nếu em không muốn gặp họ, vậy thì không gặp."
Khương Uyển Phồn hơi thấy nhẹ nhõm.
Đưa cô tới cửa tiểu khu, Trác Dụ hạ cửa xe xuống: "Khương Uyển Phồn."
"Hửm?" Cô quay đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!