Khương Uyển Phồn vốn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại cảm thấy giờ phút này nói cái gì đều là giấu đầu lòi đuôi. Lặng im không bao lâu, Lữ Lữ gọi điện thoại đến hỏi cô đang ở đâu.
Trác Dụ đã tự giác đứng dậy, giọng điệu giống như người không có việc gì: "Tôi đưa em qua."
Đến nơi, Khương Uyển Phồn nhìn anh một cái.
Trác Dụ cười: "Muốn mời tôi lên cùng à?"
"..." Khương Uyển Phồn chỉ đành hỏi: "Đi không?"
"Không đi." Trác Dụ nói: "Tôi lên, em sẽ không được tự nhiên. Hôm nay sinh nhật, em phải vui vẻ."
Khương Uyển Phồn gật đầu, xuống xe.
Đi đến một nửa, cô quay đầu lại, xe Trác Dụ còn đỗ ở kia. Anh không hạ cửa kính xe, cửa kính màu đen tĩnh lặng nhưng cô có thể cảm giác ánh mắt bên trong nhất định đang đuổi theo trên người cô.
Dư vị bánh kem lan tràn, giờ phút này không khí quanh người vẫn mang theo vị ngọt tươi mát nhàn nhạt.
Khương Uyển Phồn cười với xe.
Cửa sổ xe lập tức kéo xuống, cô đã xoay người đi rồi. Trác Dụ nhìn bóng dáng cô, vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh.
…
Vài ngày sau, Khương Uyển Phồn đi một chuyến đến nhà Tạ Hựu Địch.
Lần này, mẹ Tạ cực kỳ vừa lòng với áo ngủ. Bà xoay vài vòng ở trước gương, chồng khen xong đến con khen, không khen đúng chỗ phải khen lần nữa.
Tạ Hựu Địch bị bắt khen nửa tiếng, xoa xoa miệng: "Thi đại học môn văn cũng chưa chân thật tình cảm như vậy. Tôi nói cô nghe, về sau Manh Manh đặt quần áo ở chỗ cô, cô nói thẳng không mở hàng. Tôi sẽ lén tiếp viện tiền cho cô. Mỗi lần cô làm quần áo, tôi đều bị ép khen một trăm lần. Mỏi mồm... Ái ối mẹ ơi!"
Lầu hai, mẹ Tạ nổi trận lôi đình ném một cái gối đầu xuống rít gào: "Tạ Hựu Địch! Lại không lớn không nhỏ gọi nhũ danh của mẹ thử xem!"
Không ở nổi nhà này nữa, Tạ Hựu Địch xoa đầu: "Đi thôi, mời cô ăn cơm."
Trên đường Trung Đảo mới mở một quán cơm Thái Lan, Tạ Hựu Địch gọi món đặc sản nhà hàng là cua cà ri. Trong lúc chờ đồ ăn, anh hỏi thẳng: "Trác Dụ theo đuổi thế nào rồi?"
Khương Uyển Phồn đang uống một ngụm nước chanh thiếu chút nữa sặc.
"Xem ra chả được gì cả." Tạ Hựu Địch nghiêm túc nói.
Khương Uyển Phồn lấy khăn giấy lau lau miệng: "Lần sau nói đến mấy cái này có thể nói trước một tiếng không?"
"Có hi vọng! Có hi vọng rồi." Tạ Hựu Địch cười tủm tỉm: "Vì sao phải thông báo? Bởi vì cô phải chuẩn bị. Vì sao phải chuẩn bị? Bởi vì cô hơi sợ."
Khương Uyển Phồn dựng ngón cái với anh: "Đổi nghề coi bói đi."
Tạ Hựu Địch ha ha hai tiếng, hai tay đỡ gáy ngửa ra lưng ghế, không ra dáng vẻ gì nói: "Cơ hội khó được. Cô có gì muốn biết, nhanh hỏi đi."
Khương Uyển Phồn không ra vẻ thanh cao, không nói một đằng làm một nẻo. Cô rất nghiêm túc suy tư, hỏi một vấn đề đã nghi hoặc từ lâu.
"Di Hiểu là em gái ruột của anh ấy. Anh ấy..."
"Cảm thấy cậu ấy không tốt với Di Hiểu bằng Lâm Dĩ Lộ, đúng không?" Tạ Hựu Địch cũng biết cô muốn hỏi cái gì: "Hai người đều là bạn tôi. Tôi cũng không bẫy ai cả, cũng không muốn gạt ai. Sau khi bố Trác Dụ qua đời, cậu ấy lập tức đến "Triệu Lâm", cũng chính là công ty nhà cô cậu ấy. "Triệu Lâm" làm được thành tích hiện giờ, Trác Dụ không thể không có công.
Nhưng cô cậu ấy chưa từng coi cậu ấy là người một nhà."
Khương Uyển Phồn nhăn mày, quan hệ hai nhà hẳn phải tốt mới đúng.
Tạ Hựu Địch vẫn cười: "Có phải cô muốn hỏi cậu ấy muốn mưu đồ gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!