Trác Di Hiểu hoàn toàn không hiểu được tâm tình Trác Dụ.
Hai ngày sau lúc đến bệnh viện thăm Tạ Hựu Địch, cô vẫn còn dư vị tối hôm đó: "Anh trai, ấn tượng của chị Uyển Phồn với anh hẳn là cũng không tệ lắm. Bởi vì chị ấy khen anh rất lợi hại."
Tạ Hựu Địch vừa làm chườm nóng xong về phòng bệnh: "Hai người đã phát triển đến trình độ này rồi à?!"
Trác Dụ đẩy em gái ra phía sau: "Thứ gì em cũng nói được."
"Ăn ngay nói thật làm sao chứ?" Tạ Hựu Địch chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm hỏi: "Di Hiểu, có phải chị Uyển Phồn xinh đẹp lắm đúng không, để chị ấy làm..."
"Tạ Hựu Địch." Trác Dụ không vui: "Đúng là nên cho cái miệng cậu hai châm."
Giữa trưa ăn cơm với nhau xong, anh đưa Trác Di Hiểu về trường học trước.
Tạ Hựu Địch chậc một tiếng: "Em gái tôi thật là xinh xắn. Cậu cảm thấy em gái với Khương Uyển Phồn, ai đẹp hơn?"
Trác Dụ liếc anh một cái: "Cậu đẹp nhất."
Tạ Hựu Địch chỉ về phía bóng dáng Trác Di Hiểu: "Đừng coi cô bé như trẻ con. Thật ra cái gì em ấy cũng biết."
Trác Dụ hờ hững: "Tôi càng không thể làm con bé thất vọng được."
"Móe, tôi thua cậu." Tạ Hựu Địch sờ sờ cánh tay, nói chính sự: "Lâm Cửu Từ đi lại rất gần với nhà họ Hướng, tôi nghe được nhiều nhất là chuyện cậu với Hướng Khâm. Cậu thật sự đi xem mắt cô ta à?"
"Mặt cũng chưa thấy."
"Cô của cậu nóng lòng làm mối như vậy, cậu không sợ đắc tội cô ta sao?" Tạ Hựu Địch cười lấy lời nói đâm anh.
Trác Dụ rất bình tĩnh: "Tôi nói tôi có người anh em yêu thầm Hướng Khâm mười năm. Tôi không thể tranh phụ nữ với anh em được."
"Người anh em nào của cậu?"
"Tạ Hựu Địch."
"..." Tạ Hựu Địch phì một tiếng: "Cậu có còn là người không thế?"
Trác Dụ nói nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng anh đúng là ầm ĩ không thoải mái với Trác Mẫn Mẫn vì việc này.
Trác Mẫn Mẫn cố ý kết thân, cậy vào tài nguyên của nhà họ Hướng để nâng cao một bước. Ngày ấy Trác Dụ nói anh đã có người mình yêu, vốn tưởng là nói đùa để từ chối. Nhưng sau đó bà ta nhắc lại việc này, Trác Dụ ngay cả nửa lời cũng không tiếp, ngồi ngay ngắn, đến nụ cười cũng không cho.
Tạ Hựu Địch à à: "Trước khi mở cuộc họp hội đồng quản trị ba tháng một lần, cậu trình đơn xin từ chức lên. Tôi xem bọn họ làm sao."
Mấy năm nay, hiềm khích giữa cô và cháu không phải chưa từng có. Nhưng đều biết nặng nhẹ, quyền lợi dối trá, luôn chủ động và tự giác xoa dịu.
Nói trên mặt cảm tình thì là thân nhân.
Nói về mặt lý trí thì là cảnh người bề trên.
Nhưng lúc này, thái độ Trác Dụ cứng rắn, không có chút khuynh hướng chịu thua nào.
Trác Mẫn Mẫn có bất mãn nữa thì gương mặt vẫn tươi cười đón chào. Nhưng Lâm Diên là người không giấu được cảm xúc, không dám trực tiếp lấy Trác Dụ khai đao, chỉ có thể bắt bẻ khó xử người làm việc bên cạnh anh của anh.
Chu Chính bị anh ta phê bình vài lần, bớt tiền thưởng trừ tiền lương, các loại lý do kỳ lạ đều cưỡng ép lấy ra.
Chu Chính giống như người không có việc gì, ngược lại còn vui mừng: "Tổng giám đốc Dụ, anh làm chuyện gì mà làm sếp Lâm nóng đến thế? Nói xem, để tôi cùng vui."
Trác Dụ đang xem giấy tờ, ngón tay dò ở điều khoản thanh toán tiền nhanh chóng xem: "Đã bị trừ tiền lương còn có lòng rảnh rỗi à?"
Chu Chính nhún vai, who cares?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!