"Dây thần kinh vận động bị tổn thương, phần cổ bị thay đổi bệnh lý đột ngột." Bác sĩ xem kỹ phim chụp X
-quang, khoa tay múa chân chỉ vào một chỗ sáng: "Tủy sống bị k1ch thích phát sinh bệnh phù, dẫn tới máu cung cấp không đủ."
Tạ Hựu Địch suy yếu nói: "Bác sĩ, có phải tôi sẽ bị liệt không?"
Mặt bác sĩ lạnh tanh, cầm một cây kim bạc đâm vào một huyệt vị trên đùi anh.
Tạ Hựu Địch gào một tiếng, từ trên giường bệnh nhảy dựng lên: "Đau!!"
Bác sĩ bình tĩnh nói: "Yên tâm! Không nằm liệt được. Nhưng cậu phải nằm viện mấy ngày làm vật lý trị liệu. Còn nữa, về sau mát xa trung y phải chú ý hơn."
Lúc làm châm cứu, Tạ Hựu Địch cởi s4ch thân trên nằm bò ra, bị kim đâm như con nhím: "Trác Dụ! Tôi thật là thiếu tiền mười tám đời tổ tông nhà cậu, cậu chỉnh tôi như vậy. Con mẹ nó, tôi có thù hằn lớn thế nào mới có loại anh em như cậu."
Trác Dụ vuốt vuốt tóc gáy của anh ấy: "Nói nữa là ngoài miệng cũng sẽ bị hai châm đấy."
"Cút! Cút! Cút!"
Trác Dụ lại vuốt tóc, cười nói: "Xin bớt giận, hại gan."
"Cút sang một bên đi. Chỉ bằng chút tâm tư này của cậu mà cũng đòi có thu hoạch gì hả." Tạ Hựu Địch chỉ hận mình nhận ra quá muộn: "Còn không phải cậu muốn xum xoe trước mặt Khương Uyển Phồn à? Cô ấy bị bệnh vai cổ, cậu đi học mát xa theo video. Sợ cô ấy bị thương mới lấy tôi làm vật thí nghiệm. Cậu có năng lực, cậu mặt dày. Sao cậu không giáp mặt nói với cô ấy đi?"
Nói xong, anh thấy bóng dáng đứng ở cửa.
Tạ Hựu Địch hạ giọng: "Vừa hay đương sự tới, cô vào đây phân xử đi."
Trác Dụ cũng kinh ngạc: "Sao em lại đến đây?"
Vừa khéo như vậy.
Lúc nhìn thấy xe cứu thương đi qua, Lữ Lữ đề ra câu mẹ Tạ Hựu Địch đặt một bộ đồ còn chưa đến lấy. Sau đó gọi điện thoại, Tạ Hựu Địch đáng thương nói anh vào phòng cấp cứu.
Khương Uyển Phồn cầm bó hoa, sắc mặt hơi xấu hổ: "Anh vẫn khỏe chứ?"
"Tốt cái gì mà tốt! Liệt rồi đây này." Tạ Hựu Địch như tủi thân lắm: "Biết cô đau cổ, cậu ta đổi nghề làm nhân viên mát xa luôn rồi. Cô thấy thế nào Tiểu Khương?"
Trác Dụ đau đầu, cái tên ngốc này quá trực tiếp.
Khương Uyển Phồn cũng không nghĩ tới là do cái này, cô buồn cười nhìn Trác Dụ: "Vậy cảm ơn đôi bàn tay của anh nể nang."
"Đều cảm ơn rồi, vậy cô mời cậu ấy ăn cơm đi!" … Tạ Hựu Địch, tư duy logic khép kín 100%.
Trác Dụ cùng Tạ Hựu Địch làm hai mục vật lý trị liệu nữa mới rời khỏi bệnh viện với Khương Uyển Phồn.
Cửa xe vừa đóng, bên tai hai người còn vang ong ong.
Tiếng kêu la của Tạ Hựu Địch quá ma quỷ, cả tầng lầu đều chạy tới xem, cho rằng có người bị cưỡng chế cắt tứ chi.
"Muốn ăn gì?" Trác Dụ thắt dây an toàn.
Khương Uyển Phồn nhìn thời gian trước.
"Có bận cũng phải ăn cơm chiều." Trác Dụ như biết cô muốn nói gì: "Một bữa cơm, không làm chậm việc đâu."
Khương Uyển Phồn cũng thản nhiên: "Được, sang bên Tây Quyết ăn món Quảng Đông được không?"
Tiếng di động vang.
"Ngại quá, tôi nghe điện thoại." Trác Dụ thuận tay đưa cho cô bình nước chanh từ ô đựng đồ. Khương Uyển Phồn nhận, nước chanh lại vẫn ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!