Chương 7: (Vô Đề)

Kỷ Minh Khải thích tôi ư, sao có thể chứ?

Kỷ Minh Khải không bị mù cũng không bị ngu, không bàn tới Tiêu Hựu, chỉ cần lôi đại một người trong đám theo đuổi hắn ra thôi cũng tốt hơn tôi rồi.

Con người tôi ngoại hình chả có, học lực cũng không, đứng bên cạnh Kỷ Minh Khải trông cứ như hoàng tử và chú lùn. Không phải tôi tự hạ thấp mình đâu, đây là trích y nguyên lời mẹ tôi nói.

Tôi thừa nhận, từ bé đến lớn trước sự áp lực mẹ đặt ra cũng như hào quang tỏa khắp bốn phương của Kỷ Minh Khải, tôi chẳng có tí tự tin nào về mình. Nhưng cho dù hiểu rõ điều đó, có tiêm cho bản thân mấy mũi thuốc tự tin tôi cũng không thể nào chấp nhận cái thiết lập kỳ quặc "Kỷ Minh Khải yêu tôi chết đi sống lại" được.

Thế nhưng tại sao Kỷ Minh Khải lại chấp nhận kết hôn với tôi? Cho tới giờ tôi vẫn không hiểu nổi chuyện này.

Nếu như trong tim hắn chỉ luôn có Tiêu Hựu, dù không đợi được cậu ta thì sao phải tới mức kết hôn với tôi chứ. Đến khi phải ly hôn trong nháy mắt từ một ông hoàng độc thân giàu có biến thành ông hoàng độc thân đã ly hôn, truyền ra ngoài cũng chả hay ho gì.

Đầu óc tôi quay mòng mòng, một bên là lời nói của mẹ chồng, một bên là hiện thực tôi và Kỷ Minh Khải đã nhận giấy chứng nhận ly hôn, tôi không biết nên làm sao mới phải.

Cuối cùng mẹ cũng thấy tôi: "Đứng ngơ ra đó làm gì?"

Tôi lấy lại tinh thần rót trà cho hai người bọn họ.

Tôi hỏi mẹ chồng cũ: "Mẹ, sao mẹ lại biết Kỷ Minh Khải thích con?"

Mẹ chồng ngẩn người, cười nói: "Đồng Đồng con sao đấy? Hai đứa ở với nhau lâu như vậy rồi mà cũng không biết nó thích con ư?"

Tôi chưa kịp mở miệng thì mẹ tôi đã nhận ra có gì đó không đúng: "Hai đứa con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"... Không có ạ."

"Con đừng lừa mẹ."

Tôi nào dám nói bảy ngày trước tôi đã lôi Kỷ Minh Khải tới Cục dân chính đổi giấy chứng nhận kết hôn thành giấy chứng nhận ly hôn chứ.

Tôi không tài nào thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của mẹ, chỉ có thể lùi dần về phía phòng mình, cứ thế lùi đến bên giường Kỷ Minh Khải. Tôi nắm lấy tay anh, nhỏ giọng gọi: "Kỷ Minh Khải ơi..."

Kỷ Minh Khải lập tức tỉnh giấc mở mắt nhìn tôi, rồi nhìn hai vị Vương Mẫu nương nương đang đứng trước mặt tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

"Nếu hai đứa chỉ cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh thì mẹ và mẹ Tiểu Khải tuyệt đối không can thiệp. Nhưng nếu đã làm sai chuyện gì đó thì tốt hơn nên nói rõ ràng cho mẹ biết đi." Giọng điệu của mẹ trông uy nghiêm hết sức.

Quả không hổ là mẹ mà, liếc mắt một cái đã nhìn ra Kỷ Minh Khải làm sai rồi, tôi thầm thả cho mẹ một trăm lẻ hai cái like luôn.

"Hạ Đồng, chẳng lẽ con đã làm điều gì có lỗi với Tiểu Khải sao?" Mẹ chống nạnh hỏi tôi.

Tôi: "..."

A a a chắc tôi tăng xông mà chết mất!

Sao chẳng ai đứng về phía tôi vậy hả trời?

Tôi phẫn nộ nói: "Không có mà, sao con có thể có lỗi với anh ấy chứ? Chúng con không có vấn đề gì hết, hai mẹ đừng lo nữa!"

"Thật không?"

Tôi ưỡn cao ngực ngẩng đầu dõng dạc đáp: "Thật!"

"Thế chứng minh cho mẹ xem đi?"

Ơ mẹ nói thật đấy à? Trong lúc cuống quýt tôi liếc nhìn Kỷ Minh Khải đang nằm trên giường bệnh, rồi quay người lại đối diện với hắn, nâng mặt hắn lên rồi chụt một cái.

"Được chưa ạ?"

Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt thất vọng hết sức: "Con có biết xấu hổ không hả!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!