《Chúng Tôi Đã Tái Hôn Rồi》
1.
Bây giờ chuyện mà tôi thích làm nhất là cùng Kỷ Minh Khải đi dạo sau bữa cơm.
Tuy Kỷ Minh Khải kiệm lời nhưng chuyện gì cũng bằng lòng làm cùng tôi. Hắn nói chuyện nhạt như nước ốc, nhưng lúc nắm tay thì không bao giờ chịu buông ra. Chúng tôi đan tay vào nhau, tôi chớp mắt nhìn hắn: "Anh đi nhanh quá à, hay anh buông em ra để em tự đi đi."
Kỷ Minh Khải đi chậm lại, giọng điệu cứng nhắc nói: "Thế này mà em cũng gọi là tập thể dục được hả? Chẳng hiệu quả chút nào."
Tôi lập tức ôm lấy cánh tay dồn hết trọng lượng lên người Kỷ Minh Khải, sau đó thì thào vào tai hắn: "Có anh là "tập thể dục" giỏi nhất thôi."
Kỷ Minh Khải cúi đầu đợi tôi hôn mình, tôi vốn định theo phản xạ hôn lên, nhưng trông thấy cái bộ dạng kiêu ngạo kia làm tôi lại muốn chọc cho hắn tức chơi. Thế là tôi bèn đặt cằm lên vai hắn rồi đứng im nhìn hắn chằm chằm.
Kỷ Minh Khải sững sờ, hai cánh môi cứ mấp máy liên tục.
"Muốn em làm gì cơ?" Tôi hỏi hắn.
Kỷ Minh Khải mắt to trừng mắt nhỏ với tôi, trông hắn có hơi lúng túng, tôi nghe thấy hắn ực một tiếng.
"Vì sao em luôn là người chủ động thế, rõ ràng là anh thích em trước mà, lúc nào cũng tỏ vẻ bề trên làm gì? Bây giờ anh là chồng em chứ đâu phải ông chủ của em."
"Em nói anh là gì của em?"
"Rõ ràng anh nghe thấy rồi." Tôi hất tay hắn ra đi lên trước, nhưng Kỷ Minh Khải nhanh chóng đuổi theo. Hắn chẳng giống như nam chính tiểu thuyết đè tôi lên tường hôn ngấu nghiến mà kéo tôi đi về nhà.
Hắn nói: "Chỗ đông người không nên làm chuyện này."
Nhưng vừa về đến nhà là lao vào bắt đầu lột đồ tôi.
2.
"Kỷ Minh Khải này, nếu em là con gái thì em có thể sinh con cho anh rồi."
Kỷ Minh Khải thoáng liếc cái bụng tôi.
"Nhưng rồi em lại nghĩ, may mà em không phải con gái, nếu không chắc em sẽ kéo tụt IQ con mình mất."
Kỷ Minh Khải khẽ cười: "Không sao."
"Anh xem em có thể dạy nó cái gì đây?"
Kỷ Minh Khải vừa đọc sách vừa nói: "Dạy nó phân biệt hình chữ nhật và hình vuông."
Tôi đánh vào đùi Kỷ Minh Khải một phát: "Em còn biết giải phương trình nữa nhá!"
"Giỏi quá đi."
Tôi nằm sấp trên đùi Kỷ Minh Khải, ngẩng đầu nhìn hắn: "Kỷ Minh Khải à, công việc ở công ty nhiều lắm hả? Anh có mệt lắm không? Em chẳng giúp được gì cho anh cả."
"Không mệt."
Tôi có hơi chán nản nói: "Tiêu chuẩn của anh đối với em thấp quá rồi đó, không phải người ta hay nói người yêu phải đồng hành với nhau cùng nhau tiến bộ sao, mà em lại kém xa anh."
Trông Kỷ Minh Khải rất kinh ngạc: "Gì mà kém xa chứ?"
Tôi chốc hai ngón tay xuống chọc lên đùi Kỷ Minh Khải: "Tất cả mọi mặt luôn... Em muốn được giỏi như anh, nhưng em vừa lười vừa ngốc, không học vào đầu được cái gì cả."
"Nhưng anh chưa bao giờ yêu cầu em phải học được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!