Ngoại truyện 1
Ngày đi dự tiệc mừng Kỷ Minh Khải vào đại học tôi căng thẳng như sắp ra trận đánh giặc tới nơi. Đứng lựa qua lựa cả một buổi trời, cuối cùng tôi quyết định chọn bộ đồ duy nhất không có cái họa tiết trẻ con nào.
Nhưng đến khi nhìn thấy Kỷ Minh Khải đứng dưới đèn chùm pha lê sáng chói trong khách sạn, tôi vẫn hơi rụt rè không dám bước tới, chỉ biết nấp sau lưng mẹ, né tránh ánh mắt của Kỷ Minh Khải mà bước vào phòng tiệc.
Dường như Kỷ Minh Khải vẫn luôn chăm chú nhìn tôi, nhưng tôi nào dám quay đầu lại chứ. Tôi đã thề rồi, tôi sẽ không thích Kỷ Minh Khải nữa đâu.
Bạn bè của hắn rất ít, còn chẳng ngồi cho đủ một bàn nữa.
Tiệc diễn ra được một lúc thì tôi chạy đi vệ sinh, lúc bước ra thì thấy hắn đang đứng ở hành lang.
Tôi đi ngang qua hắn nên đành phải dừng lại, tôi sợ nếu mình tỏ ra lạnh lùng quá thì sẽ bị lộ mất. Tôi quay người sang cười cười: "Anh đứng đây làm gì thế?"
Hình như trong suốt cả một qua, đến giờ này tôi mới nói chuyện lại với hắn.
"Anh sắp vào Đại học A rồi."
Tôi giả vờ bình tĩnh đáp: "Em biết mà, mẹ em cứ lải nhải đến mức em sắp chai cả tai rồi nè."
"Em... sau này em muốn thi vào trường nào?"
"Em á?" Tôi chỉ vào mình, kinh ngạc nói: "Đại học A? Em còn chả biết mình có đậu đại học nổi hay không nữa là."
Vẻ mặt Kỷ Minh Khải trông rất lạ: "Em không thể nghiêm túc học hành hơn một chút sao?"
Tôi tức chết đi được, có phải tôi không lo học đâu, là do tôi học nó không vào đầu mà. Thứ Kỷ Minh Khải chỉ xem qua một lần là hiểu thì tôi có xem cả mười lần còn chắc đã hiểu nổi cái đề.
Tôi thầm lườm Kỷ Minh Khải một cái rõ dài rồi lạnh lùng nói: "Em sẽ nghiêm túc học, nhưng dù có nghiêm túc đến đâu cũng không thi vào Đại học A được đâu."
Kỷ Minh Khải chẳng ừ hử gì.
Tôi chân thành chúc hắn: "Chúc anh có một cuộc sống đại học thật vui vẻ nhé!"
Kỷ Minh Khải chỉ quăng lại cho tôi một câu "Có gì mà vui" rồi đút tay vào túi quần bỏ đi mất.
Ngoại truyện 2
Lúc tôi vào đại học thì Kỷ Minh Khải đã sắp tốt nghiệp, song tôi vẫn chọn thành phố có đại học A. Và tất nhiên rồi, trường của tôi kém xa trường của hắn, nhưng dù sao đó cũng là kết quả nỗ lực suốt ba năm cấp ba nên tôi vẫn khá là hài lòng. Tôi chẳng còn quá bận tâm đến việc học có được học cùng trường với Kỷ Minh Khải hay không nữa. Tôi chỉ muốn đứng từ xa nhìn hắn như vậy thôi, chỉ cần biết rằng hắn cách tôi hơn một tiếng đồng hồ đi xe chứ không phải xa tận chân trời góc bể là quá đủ rồi.
Đó là nếu mẹ tôi không gọi điện cho Kỷ Minh Khải, khăng khăng bắt hắn dẫn tôi đi tham quan xem trường top méo tròn ra sao, thì cái ý tưởng "thầm yêu thầm thích" của tôi chắc là đã thực hiện được.
Đứng trước lời đề nghị tha thiết vô cùng tận của mẹ, Kỷ Minh Khải đã gửi cho tôi một tin nhắn trông chả có vẻ gì là tình nguyện, nói là ngày mai sẽ dẫn tôi đi dạo một vòng đại học A.
Xí! Ông đây thèm vào!
Cũng đâu phải tôi cầu xin anh chứ!
Nhưng hai chúng tôi đã xa nhau rất lâu rồi, tôi nhớ hắn chết mất, dù biết rõ hắn sẽ trưng ra cái bộ mặt khó chịu với mình thì tôi vẫn rất muốn được gặp hắn.
Lúc tôi tới được cổng đại học A thì hắn đã đứng đó đợi sẵn rồi. Tôi rảo bước chạy về phía hắn, cố nén sự kích động mà hô lên: "Kỷ Minh Khải."
Chẳng biết tại sao mà vẻ mặt Kỷ Minh Khải lại hơi hoảng hốt, như thể không nhận ra nổi mà nhìn tôi chằm chằm hồi lâu.
"Không đến mức đó chứ? Em thay đổi nhiều lắm à?" Tôi sờ mặt mình hỏi.
Kỷ Minh Khải nhìn lảng sang chỗ khác, khẽ hắng giọng nói: "Nhiều lắm."
"Thế là đẹp ra hay xấu đi á?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!