Chương 10: (Vô Đề)

À, về phần tôi và Kỷ Minh Khải rốt cuộc tại sao lại ly hôn tôi vẫn chưa kể nhỉ.

Tuy nói ngòi nổ là Tiêu Hựu, nhưng cũng không thể đổ hết cho anh ta được.

Ban đầu là tôi phát hiện ra lá thư đó, đó giờ tôi vẫn luôn cho rằng Kỷ Minh Khải từng thích Tiêu Hựu, cơ mà cũng không ngờ hắn lại thích đến mức viết thư tình cho người ta, suy cho cùng Kỷ Minh Khải là một người...... luôn kín bưng như hũ nút ấy.

Nỗi sợ hãi mang tên "Tiêu Hựu" lập tức ập vào tâm trí tôi, cảm giác an toàn trong hôn nhân mà tôi khó khăn lắm mới gây dựng được bỗng chốc mong manh như tấm kính mỏng chực vỡ vụn. Tối đến nhân lúc Kỷ Minh Khải sắp sửa chìm vào giấc ngủ tôi bèn hỏi hắn: "Anh còn nhớ Tiêu Hựu không?"

Vẻ mặt Kỷ Minh Khải đột nhiên lạnh tanh, sau đó hắn lạnh lùng trả lời tôi: "Không."

Tôi cảm thấy thất vọng tới đỉnh điểm về cuộc hôn nhân này.

Ngày hôm sau tan làm xong tôi rảnh rỗi chả có gì để làm, vừa hay đi ngang qua công ty Kỷ Minh Khải bèn nghĩ bụng lên đó xem sao. Thế là lại đúng lúc nhìn thấy Tiêu Hựu bước ra từ văn phòng của Kỷ Minh Khải, anh ta ăn mặc trông vừa đẹp vừa ngầu, mỗi bước chân thanh thoát nhẹ nhàng, và lúc anh ta đi ngang qua tôi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.

Là mùi hương mà Kỷ Minh Khải thường dùng nhất.

Sau này nghe Kỷ Minh Khải giải thích tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm đó sau khi Tiêu Hựu tan làm muốn đi gặp người trong lòng từ nước ngoài về nên mới ăn diện một tí, còn mượn nước hoa của Kỷ Minh Khải dùng nữa.

Nhưng ngay khi đó tôi nào có biết, trong đầu tôi chỉ toàn là cảnh hai người họ tình cũ không rủ cũng tới, ngang nhiên ôm ôm ấp ấp trong văn phòng.

Sau đó tôi đến quán cà phê dưới lầu, khốn nạn thấy lại nghe thấy có hai cô gái đang tán gẫu.

"Sao hôm nay giám đốc Tiêu ăn diện thế nhở, aaa cậu có thấy áo sơ mi của anh ấy không? Trông xịn xò thiệt chứ!"

Tôi cúi đầu liếc nhìn cái áo len thêu vịt con màu vàng trên người mình.

"Đó là do người ta trông cao quý sẵn rồi, cao ráo chân dài đẹp trai, mặc gì chả đẹp?"

Tôi bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.

"Cậu có phát hiện hôm nay lúc họp chủ tịch Kỷ cứ liếc trộm giám đốc Tiêu không?"

"Đâu chỉ liếc trộm, hai mắt sắp dính vào người ta luôn rồi ấy."

"Tớ nghe nói hai người họ là bạn cũ."

"Bạn cũ khỉ gì, rõ ràng là tình cũ..."

Nghe xong trái tim của tôi như rơi thẳng xuống một nơi tối đen như mực, nơi đó chẳng có gì, kể cả Kỷ Minh Khải cũng không.

Về đến nhà tôi và Kỷ Minh Khải bắt đầu chiến tranh lạnh. Hắn hỏi tôi làm sao, tôi không muốn trả lời, thế là hắn cũng không thèm hỏi tiếp mà chui vào thư phòng ở lì trong đó, giống như đang giận dỗi với tôi vậy.

Anh còn mặt mũi mà tức giận sao? Thói gì lạ vậy!

Ý nghĩ ly hôn vừa nảy ra trong đầu là không thể kiểm soát được nữa. Tôi rửa mặt, rửa cho thật sạch vết nước mắt trên đó rồi đến thư phòng gõ cửa, tôi nói: "Kỷ Minh Khải, chúng ta ly hôn đi."

Lúc đó tôi chẳng hề để ý đến vẻ không tài nào tin nổi hiện lên trong mắt hắn.

"Nhân lúc bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ."

Nhân lúc chúng ta chưa tiến vào cuộc sống của nhau quá sâu, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để cắt đứt, anh cũng có thể theo đuổi hạnh phúc mà anh luôn mong muốn, tôi đã nghĩ như vậy đấy.

Sáng hôm sau, Kỷ Minh Khải mang đôi mắt thâm đen như gấu trúc đến hỏi tôi: "Em thật sự muốn ly hôn sao?"

Tôi nằm trên giường đưa lưng về phía hắn, lặng lẽ gật đầu.

Qua một lúc lâu, Kỷ Minh Khải chỉ im lặng đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau đó là đoạn chúng tôi đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!