Chương 9: (Vô Đề)

Từ nhỏ, dưới sự kiểm soát của mẹ, thành tích của anh luôn đứng đầu lớp, bởi vì một khi sơ suất rơi xuống hạng trung bình, trong lòng anh sẽ dấy lên một cảm giác tội lỗi không thể xua tan, đó là thứ mẹ anh đã gieo vào lòng anh từ nhỏ. Những lời giáo huấn như "nếu con không cố gắng sẽ có lỗi với mẹ" đã ăn sâu vào tâm trí anh.

Cho đến tận bây giờ, dù anh đã ngoài ba mươi và là một bác sĩ độc lập, xuất sắc, những ảnh hưởng đó vẫn còn mạnh mẽ.

Đối mặt với những lần thúc ép của mẹ anh chỉ có thể cúi đầu chịu đựng với cảm giác tội lỗi và cuối cùng nhượng bộ, làm những việc có thể khiến bà hài lòng.

Và lần duy nhất mẹ anh không thành công là nhờ sự ra tay tương trợ của Quách Di Trân.

Anh cười tự giễu, anh lại không bằng một cô gái mười mấy tuổi.

Khi Kỷ Hạo quay lại hành lang ngoài phòng phẫu thuật, Quách Di Trân vẫn đứng đó đợi anh.

Cô vội vàng giải thích: "Bác sĩ Kỷ, tôi không có quay video, anh yên tâm."

"Tôi biết." Anh thở dài, ngồi xuống hàng ghế nhựa dài ngoài phòng phẫu thuật, anh không thể cảm nhận được sự nôn nóng như lửa đốt trong lòng của những người nhà bệnh nhân thường ngồi chờ ở đây, lúc này anh chỉ cảm thấy lòng mình tĩnh lặng như nước, thậm chí muốn vùi đầu vào làn nước yên tĩnh này mà ngủ một giấc.

Quách Di Trân ngồi xuống bên cạnh anh, nói những lời hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của mình: "Thực ra, đối với những phụ huynh kiểu này, việc một mực cúi đầu nhẫn nhịn sẽ không khiến đối phương cảm thấy hài lòng, anh nên thể hiện suy nghĩ của mình một cách phù hợp, để đối phương hiểu và tôn trọng."

Đêm hôm đó, Kỷ Hạo trò chuyện với cô rất nhiều, càng nói nhiều, anh càng cảm thấy cô gái này thật thú vị, sự mệt mỏi tích tụ cả ngày như được xoa dịu phần nào. Anh dựa vào chiếc ghế không hề êm ái, thực ra, những lời khuyên anh đều hiểu, anh đã đọc không ít sách tâm lý học, nhưng đứng trước những hành xử của mẹ, tất cả lý thuyết chỉ như những khối gỗ vô dụng, không thể chỉ lối cho anh.

Anh không thoát ra được cái nhà tù tư duy do mẹ áp đặt.

Mặc dù lời khuyên của Quách Di Trân không mang lại giúp ích lâu dài, nhưng hai người đã trở thành bạn thân thiết lâu dài.

Khi Lâm Thanh Vũ qua đời, anh đang đại diện bệnh viện tham gia một chương trình trao đổi kinh nghiệm tại tỉnh ngoài. Sau khi trở về và biết tin anh rất đau lòng. Mặc dù biết cô là một cô gái mạnh mẽ, nhưng anh vẫn lo cô bị nỗi buồn bao phủ quá mức, nên đã gợi ý cô tham gia các hoạt động thiện nguyện của đội cứu trợ như một cách để giải tỏa.

Quách Di Trân đồng ý.

Trưa hôm qua anh mời cô ăn một bữa cơm, tìm hiểu tình hình gần đây của cô và hẹn cô tham gia hoạt động này.

Trong công viên có không ít chó mèo hoang, Quách Di Trân không có kiến thức về y học, chỉ có thể phụ giúp Kỷ Hạo. Lúc rảnh rỗi cô đổ thức ăn cho thú cưng mang theo vào bát, đặt ở nơi thoáng đãng để chúng đến ăn.

Hoạt động diễn ra đến khoảng bốn giờ chiều, kết thúc tốt đẹp.

Một người đàn anh của Kỷ Hạo đề nghị: "Giờ này rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm cùng nhau luôn đi."

Những người khác đều đồng ý.

Kỷ Hạo hỏi Quách Di Trân: "Em có đi cùng không?"

Quách Di Trân nhìn đồng hồ: "Em không đi đâu, mọi người đi đi."

Kỷ Hạo nói với người đàn anh đã đề nghị: "Anh Lỗ, Di Trân năm giờ phải đi làm gia sư, em đưa cô ấy qua đó, các anh cứ đến quán gọi món trước, lát nữa gửi địa chỉ cho em."

"Đi đi."

Kỷ Hạo đưa Quách Di Trân đến nhà họ Cung. Lúc này ánh nắng tuy đã yếu đi nhiều nhưng hơi nóng vẫn còn phảng phất. Ở công viên, đường phố và các trung tâm thương mại trong kỳ nghỉ hè đều rất náo nhiệt, gió hè lay động bóng cây, những người già trẻ trai gái ăn mặc sành điệu hòa mình vào trong đó.

Xe đến nơi, Quách Di Trân tháo dây an toàn, xuống xe, trước khi đóng cửa xe cô dừng lại một chút, nói với Kỷ Hạo: "Anh Hạo, anh đừng lo, em sẽ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, không để mình chìm đắm trong nỗi buồn mà không thể quay lại với thực tại. Cảm ơn anh."

Kỷ Hạo đến nay chỉ ngưỡng mộ hai người, một là người thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh, một bậc thầy trong giới học thuật, một là Quách Di Trân. Cô tuy chưa đủ tuổi vị thành niên nhưng tư tưởng luôn chín chắn, tỉnh táo, biết rõ mình nên làm gì, nên giữ thái độ như thế nào để đối mặt với thế giới này.

Lúc Kỷ Hạo rời đi, Quách Di Trân vô tình ngẩng đầu bắt gặp Cung Tịch Chiếu ở cửa sổ tầng hai. Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, trong lòng cô thoáng gợn sóng vài giây nhưng rồi nhanh chóng trở lại trạng thái bình tĩnh.

Cô lên tầng hai, lúc vào cửa phòng Cung Tịch Chiếu, thấy cậu lười biếng ngồi ở ghế trước bàn học.

Khi cô ngồi xuống, Cung Tịch Chiếu không kìm được, chủ động hỏi: "Cô về trường rồi à?"

Quách Di Trân ngồi vào vị trí, lấy vở ra đặt lên bàn: "Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!