Chương 8: (Vô Đề)

Trên hành lang tầng hai, đèn vẫn chưa tắt, ánh sáng trắng bạc bao trùm lên người Cung Tịch Văn.

Anh ta đang dựa vào mép hành lang, mặc bộ đồ ngủ mùa hè màu xám nhạt. Khác với vẻ sắc sảo khi mặc vest, dáng vẻ khi mặc bộ đồ ở nhà lúc này trông gần gũi hơn.

"Di Trân à, mưa to thế này, giờ lại muộn rồi, từ đây về trường em ít nhất cũng phải một tiếng, nguy hiểm lắm. Ở lại đây nghỉ một đêm đi, phòng khách còn nhiều, anh bảo dì Chu lấy đồ dùng cá nhân cho em."

Lần trước mời Quách Di Trân ăn khuya, Cung Tịch Chiếu biết chuyện cô đã trả lại căn nhà thuê. Trước khi cô tốt nghiệp, ký túc xá của trường sẽ là "nhà" tạm thời của cô.

Quách Di Trân không e dè, cười biết ơn với Cung Tịch Văn: "Cảm ơn anh Tịch Văn, vậy thì em nghe lời vậy."

Giờ này không có phương tiện công cộng, bắt taxi chắc chắn sẽ tốn một khoản không nhỏ. Cô không cần phải từ chối.

Cửa phòng Cung Tịch Chiếu vẫn mở hé, cuộc đối thoại của hai người trên hành lang tất nhiên bị cậu nghe thấy không sót một chữ. Ngón tay cậu giả vờ bình tĩnh gõ gõ trên bàn, trong lòng suy nghĩ một vấn đề: tại sao Cung Tịch Văn có thể ung dung, bình thản đưa ra đề nghị này mà cậu lại không dám?

Quách Di Trân ở phòng khách cạnh phòng Cung Tịch Chiếu.

Dì Chu ôm một ít đồ ngủ nữ mới và đồ dùng cá nhân đi ngang qua phòng Cung Tịch Chiếu, đến phòng khách nơi Quách Di Trân ở.

Mấy năm trước Cung Tịch Văn thỉnh thoảng có dẫn bạn gái khác nhau về nhà nên trong nhà có đồ dùng cho phụ nữ cũng không có gì lạ.

Sau khi Cung Tịch Chiếu nhìn thấy đống đồ đó, bỗng dưng cảm thấy nhiệt độ tăng lên, điều hòa giảm mấy độ cũng không thể xoa dịu. Cậu khoác khăn tắm lên vai, quyết định vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, hơi nóng trên người đã giảm đi nhiều.

Tầng hai có hai phòng tắm, khi cậu từ phòng bên trái ra, vừa hay đụng phải Quách Di Trân từ phòng bên phải bước ra.

Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu hồng nhạt, vạt váy vừa qua đầu gối, tuy có khoác áo ngoài nhưng xương quai xanh trắng nõn không hề bị che đi.

Cậu bất giác nuốt nước bọt, giả vờ như ánh mắt chỉ lướt qua, cúi đầu nhìn xuống đất.

Gầy thật, xương quai xanh gợi cảm, quyến rũ.

Cậu cúi đầu đi về phòng, vừa mới bước chân vào cửa đột nhiên bị gọi lại.

"Cung Tịch Chiếu."

Cậu như bị điện giật, sững người một chút, dừng bước, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng: "Sao vậy?"

Giọng Quách Di Trân dịu dàng quanh quẩn bên tai cậu: "Cậu đã giúp tôi mấy lần rồi, việc dạy kèm coi như tôi trả nợ anh trai cậu, tính ra tôi còn nợ cậu một lần nữa. Có việc gì cần cậu cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."

Ánh mắt cậu tham lam dừng lại trên gương mặt cô vài giây.

Ánh đèn hành lang chiếu lên mái tóc hơi ẩm của cô, đôi mắt cô linh động, nghiêm túc.

"Ừm, biết rồi." Cậu lập tức thu lại ánh mắt, rẽ vào phòng, đóng cửa lại.

Sợ rằng nếu chậm thêm vài giây, câu nói đã chực chờ nơi đầu lưỡi sẽ buột miệng nói ra.

Bây giờ cần, vào đây với tôi.

Quách Di Trân nhắm mắt nằm trên chiếc giường xa lạ. Chăn nệm mềm mại và ấm áp.

Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, cảnh tượng trong ký ức không đúng lúc ùa về.

Hai người bị trói vào nhau, hơi thở của cậu gấp gáp và ấm nóng, trong đôi mắt không phải là sự kinh hãi mà là vẻ ngượng ngùng.

Phản ứng khác thường đáng lẽ phải nảy sinh lúc đó, lại chậm rãi quấn lấy tâm trí, giống như cơn mưa ngoài cửa sổ lúc này đối với cây cỏ, nặng nề rơi xuống, không thể xua tan.

Sáng sớm hôm sau mưa đã tạnh. Nhiệt độ mùa hè không còn bị mưa cản trở, nhanh chóng tăng lên, mang theo hơi nóng bao trùm cả thành phố. Ánh nắng lúc rạng đông còn mang theo vẻ mệt mỏi vừa mới xuyên qua mây, cho đến giữa trưa đã phục hồi lại vẻ sinh động vốn có của mùa hè.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!