"Di Trân," Cung Tịch Văn thở dài: "Thực ra chuyện mười vạn đó, em đã cảm ơn nhầm người rồi."
Trên mặt Quách Di Trân hiện lên một chút kinh ngạc.
Cung Tịch Văn tiếp tục nói: "Vào thời điểm đó năm ngoái, nếu Cung Tịch Chiếu từ chối học lại anh thật sự không có cách nào. May mắn là nó gặp được em. Chính vì để anh chịu móc ra mười vạn nó mới chịu học lại."
Quách Di Trân chợt nhớ lại ngày cô và Cung Tịch Chiếu mới gặp nhau. Ban ngày, cậu ngang tàng tỏ ra vô cùng phản đối việc học lại, nhưng tối hôm đó sau khi gặp Cung Tịch Văn lại đột nhiên thay đổi ý định. Ngày hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, thế giới cô chìm đắm bị một vòng xoáy đau buồn kiểm soát, khiến cô không còn sức lực để suy nghĩ kỹ, chỉ mơ hồ cho rằng có lẽ Cung Tịch Chiếu bị Cung Tịch Văn ép buộc.
Cô không ngờ sự thật lại như vậy.
Ngày hôm đó, nắng vàng rực rỡ, tàu cao tốc từ từ lăn bánh, chàng trai ngồi cạnh nhấc hành lý đặt lên giá phía trên rồi ngồi xuống, đặt ba lô lên đùi, lấy máy tính bảng ra.
Cô rất ít khi cố ý để ý đến người lạ nhưng ngày hôm đó thì khác.
Lúc đó cô đã buồn rầu rất lâu, chỉ là vẻ mặt vẫn giữ được sự bình thản. Sự gọn gàng, ung dung và lương thiện được sắp đặt trong cuộc đời cô đều vì sự khó khăn không xoay sở được tiền phẫu thuật cho mẹ mà bị đảo lộn, thậm chí lật đổ, cô một mình đi đến một cuộc hẹn đầy nguy hiểm, cô đoán rất có thể sẽ tay trắng trở về nên mới để ý đến chàng trai xa lạ bên cạnh.
Một chàng trai trông có vẻ xuất thân giàu có.
Thấy Quách Di Trân sững người, Cung Tịch Văn khẽ cười: "Còn nữa, anh biết thằng nhóc này thích em nên lợi dụng tình cảm của nó đối với em, nói với nó nếu không thi đỗ đại học, anh sẽ bắt em trả lại mười vạn cả gốc lẫn lãi cho anh, nó rất cố gắng. Thực ra, nếu nó không thi đỗ đại học anh đã phải tính đến chuyện đưa nó ra nước ngoài, chi phí chắc chắn sẽ cao hơn mười vạn này rất nhiều, nên, Di Trân à, em đừng có gánh nặng tâm lý, mười vạn này đối với anh rất đáng giá."
Quách Di Trân như bị ánh mắt thấu hiểu của Cung Tịch Văn đẩy một cái, tim đập nhanh đột ngột nhưng cô vẫn giữ được sự ổn định trên mặt: "Dù sao đi nữa, anh Tịch Văn, anh cứ nhận tiền trước đi, ngay cả khi bỏ qua nguyên nhân Cung Tịch Chiếu, chúng ta quen nhau lâu như vậy, tang lễ của mẹ em anh cũng đã giúp em rất nhiều."
"Thôi được rồi." Cung Tịch Văn cười khổ không khăng khăng nữa: "Em kiên trì thật đấy, vậy anh nhận trước, sau này anh nhất định sẽ trả lại cho em."
Quách Di Trân đáp một tiếng: "Vâng."
"Nhưng mà," Cung Tịch Văn liếc nhìn vị trí cửa phòng: "Chuyện này, em giúp anh giữ bí mật trước, anh không muốn Cung Tịch Chiếu biết."
Quách Di Trân hiểu sự cân nhắc của anh: "Ừm, biết rồi, anh Tịch Văn, anh yên tâm."
Hai người không ở lại phòng sách quá lâu, một nam một nữ, Cung Tịch Văn lo Cung Tịch Chiếu nghĩ nhiều.
Cửa phòng sách được mở ra, Quách Di Trân ra ngoài trước, cô nhìn đồng hồ, giờ này đến lớp học thêm là vừa kịp, nếu muộn hơn một chút có lẽ sẽ bị trễ.
May mà tiến triển hôm nay khá thuận lợi.
Cô vừa đi được vài bước, Cung Tịch Chiếu không biết từ đâu xông ra đứng trước mặt cô, vẻ mặt có chút gấp gáp: "Di Trân, bây giờ có thể nói cho tôi biết, cô tìm anh trai tôi để làm gì rồi chứ?"
Vẻ mặt Cung Tịch Chiếu nghiêm túc và chân thành chưa từng có.
Cô đột nhiên nhớ lại ngày hai người ngồi sóng vai giữa một khoảng đất đầy lá rụng, lời cô đã hứa với cậu. Nhưng…cô đã hứa với Cung Tịch Văn tạm thời giấu Cung Tịch Chiếu.
"Xin lỗi." Cô có chút xấu hổ, khó xử, nhưng vẫn chọn cách giúp Cung Tịch Văn giữ bí mật.
Những chuyện Cung Tịch Văn vừa nói với cô không ít, khiến cô có một nhận thức hoàn toàn mới về Cung Tịch Chiếu trước mặt, nhận thức này ngược dòng về ngày đầu tiên hai người mới quen, thì ra có một hạt mầm đã nảy nở vào lúc đó.
Cô là người rất rõ ràng về cảm xúc của mình, chỉ là thường xuyên bỏ qua những cảm xúc không mấy quan trọng, quay sang làm những việc có ý nghĩa thực tế hơn. Nhưng thời gian này cô ngày càng nhận ra rõ rệt, có một luồng tình cảm ngày càng mãnh liệt thường xuyên lóe lên trong cuộc sống của cô, khiến cô khi làm việc, khi đọc sách, khi giải bài…đều không thể bỏ qua.
Tình cảm không phải là sự tính toán lý trí mà là sự quan tâm cảm tính. Rất nhiều khoảnh khắc ở bên cậu, ngay cả khi không tạo ra giá trị thực tế nhưng cô cũng không còn cho rằng đó là sự lãng phí thời gian đơn thuần nữa.
Cung Tịch Chiếu không trách cô, chỉ có chút lo lắng: "Thôi, tôi tự đi hỏi anh ấy." Nói xong, cậu quay người định đi về phía phòng sách.
"Tịch Chiếu." Cô đột nhiên đưa tay ra nắm lấy vạt áo cậu.
Cung Tịch Chiếu cảm nhận được động tác của cô, quay người lại, quả quyết nói: "Di Trân, Cung Tịch Văn là anh trai tôi, nếu anh ấy thật sự xảy ra chuyện gì, tôi không có lý do gì để khoanh tay đứng nhìn."
Kết nối một loạt những diễn biến bất thường lại với nhau, Cung Tịch Chiếu không thể không nghĩ nhiều.
"Tôi không cản cậu đi tìm anh ấy." Cô cũng không cản được: "Tôi muốn nói với cậu một chuyện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!