Chương 31: (Vô Đề)

Ánh mắt Quách Di Trân lướt qua gương mặt cô gái có vẻ rất xấu hổ rồi chuyển sang Cung Tịch Chiếu trông có vẻ hơi căng thẳng.

Cô đã chứng kiến toàn bộ sự việc, hiểu rõ cốt truyện. Nhưng ngay cả khi biết rõ diễn biến vừa rồi chỉ là sự đơn phương của cô bạn nữ kia, khi nhớ lại khoảnh khắc bàn tay cô bạn nữ đó đặt lên vị trí tim cậu, cô vẫn cảm thấy trong lòng có một nỗi uất nghẹn.

Cô muốn giải tỏa nỗi uất nghẹn này.

"Tôi có việc tìm cậu." Cô cười với cậu: "Cậu đã hồi phục chưa? Có muốn tôi dìu cậu ra ghế ngồi một lát không?"

Cung Tịch Chiếu giật mình sững lại. Dù may mắn đến bất ngờ khiến đầu óc cậu như bị choáng ngợp trong chốc lát nhưng cậu vẫn tỉnh táo hỏi lại: "Có phiền cô không?"

Quách Di Trân cũng không biết tại sao mình lại chủ động đề nghị như vậy nhưng cô vẫn quả quyết nói: "Không phiền."

"Vậy thì nhờ cô rồi." Cậu không khách sáo mà đặt tay lên vai cô, nhưng cố gắng kìm nén không dồn hết sức nặng của cơ thể lên người cô: "Đến dưới gốc cây kia đi."

Cánh tay ấm áp phủ lên như một chiếc khăn quàng cổ mềm mại giữa cơn gió lạnh buốt. Nói là cô dìu cậu, thực ra là giống như cậu ôm lấy cô hơn.

Hai người cùng nhau đi về phía gốc cây to lớn, rễ cây xù xì gần lối ra.

Khi đến nơi, một cơn gió lạnh ập đến, gốc cây xum xuê trên đầu đột nhiên rụng xuống những chiếc lá nhiều màu sắc như một trận mưa bất ngờ.

Nhưng khác với mưa lạnh đột ngột, những chiếc lá không còn hơi ấm ấy lại chẳng thể làm xáo động sự yên tĩnh nơi đây.

Trên sân vận động vang lên tiếng còi, lượt kiểm tra thể lực tiếp theo diễn ra như thường lệ, một nhóm nam sinh xuất phát từ vạch đích.

Hai người ngồi xuống dưới gốc cây.

Cung Tịch Chiếu lên tiếng hỏi cô: "Tối nay cô không đi làm thêm à?"

Quách Di Trân thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, trả lời: "Ừm. Tuần trước giúp một đồng nghiệp làm việc, hôm nay anh ấy giúp tôi."

Trên đường đi, vấn đề cô suy nghĩ là: cậu nói có người thích, vẫn là cô sao?

Nếu câu trả lời là có, nghĩ đến đây, trong lòng cô bất giác dâng lên một niềm vui.

Nếu câu trả lời là không, nghĩ đến đây, trong lòng cô bất giác lại dấy lên nỗi uất nghẹn ban nãy.

"Cô định đi thư viện à?"

"Ừm."

"Ăn cơm chưa?"

"Ừm."

"Vừa nãy cô nói tìm tôi có việc?"

"Ừm." Cô có chút lơ đãng, ánh mắt bị thu hút bởi vài chiếc lá rụng trên mặt đất, chúng rơi xuống đất rồi nằm lẫn cùng với bụi bặm, đó là điều chúng muốn hay là bất đắc dĩ?

Cung Tịch Chiếu lại hỏi: "Việc gì vậy?"

Có việc không nói, không mấy phù hợp với phong cách thẳng thắn, dứt khoát của Quách Di Trân.

Quách Di Trân hoàn hồn: "Tôi muốn hỏi cậu, thứ bảy này anh Tịch Văn có ở nhà không?"

Cung Tịch Chiếu cảm thấy có chút kỳ lạ, Quách Di Trân rõ ràng có số liên lạc của Cung Tịch Văn, tại sao không hỏi thẳng anh ấy? Nhưng cậu vẫn trả lời: "Cuối tuần buổi tối anh ấy thường ở nhà, cô có việc tìm anh ấy à?"

"Ừm." Quách Di Trân nhìn gương mặt đầy nghi vấn của cậu, đột nhiên như bị điện giật, tim chợt đập mạnh, cô lập tức chuyển ánh mắt đi, quay lại với những chiếc lá rụng đang ôm lấy bụi bặm: "Tôi có việc tìm anh ấy nhưng cậu đừng nói cho anh ấy biết. Nếu anh ấy về, cậu có thể bí mật nói với tôi một tiếng, tôi qua nhà tìm anh ấy."

"Việc gì vậy?" Cung Tịch Chiếu không nhịn được hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!