"Di Trân à, cậu cũng là bất đắc dĩ, cậu nợ người ta một khoản tiền," Lâm Đinh Vượng nhìn cô nịnh nọt: "Bệnh của mẹ cháu cậu đã tra rồi, dù có phẫu thuật xong cũng phải uống thuốc chống thải ghép lâu dài, đây là một khoản chi không nhỏ, chúng ta làm sao có cách cứu bà ấy được? Hay là cứ để bà ấy đi như vậy, sau này cậu sẽ là người thân duy nhất trên đời của cháu, mười vạn cháu vay được đưa cho cậu trả nợ, sau này cậu lo học phí và của hồi môn cho cháu."
Quách Di Trân hít một hơi lạnh, thì ra Lâm Đinh Vượng có ý đồ này.
Giai đoạn đầu mẹ cô nằm viện cần một khoản chi phí, cô nhờ trung tâm gia sư nơi cô làm thêm giúp mình làm một tờ giấy chứng minh thu nhập, cộng thêm có hiệu trưởng Từ Viện – người luôn coi trọng cô – đứng ra bảo lãnh, mới vay được mười vạn từ một công ty cho vay nhỏ.
Cô nói với cậu: "Cháu đã cố gắng hết sức rồi, chỉ vay được mười vạn nhưng mà…"
Có lẽ những lời phía sau đã trở thành tiếng vo ve trong tai Lâm Đinh Vượng, toàn bộ sự chú ý của ông ta bị "mười vạn" thu hút, giống như sói đói nhìn thấy miếng thịt mỡ béo ngậy, lòng tham chiếm trọn suy nghĩ.
Quách Di Trân không tỏ ra hoảng loạn, cô thản nhiên trả lời: "Tiền đều gửi vào tài khoản bệnh viện, các chi phí kiểm tra, điều trị, thuốc men ban đầu, sớm đã tiêu hết rồi."
Sức khỏe của mẹ cô – Lâm Thanh Vũ – vốn không tốt, cộng thêm sau khi bố cô qua đời đột ngột bà luôn sống trong tâm trạng u uất, dẫn đến trầm cảm, tích tụ nhiều bệnh tật. Chỉ là so với khối u ở tim thì các bệnh khác đều là bệnh nhỏ.
Quách Di Trân không nói dối, số tiền đó quả thực đã tiêu hết rồi.
Nhưng Lâm Đinh Vượng đâu chịu tin cô: "Di Trân, cháu thương cậu đi, cháu đưa cậu ra ngoài trước, chuyện tiền nong cậu sẽ nghĩ cách sau." Ông ta thay đổi chiến thuật, không biết rằng trong mắt Quách Di Trân, ông ta chỉ là một diễn viên vụng về.
Quách Di Trân thấy ánh mắt ông ta thỉnh thoảng liếc nhìn mấy người đàn ông bên cạnh liền biết họ là một phe. Mất công dàn dựng một vở kịch như vậy chỉ để lấy đi mười vạn từ tay cô.
"Thật sự dùng hết rồi, cháu không có cách nào."
Cô quay người lại, quả nhiên hai người đàn ông phía sau đã chặn đường cô.
Tính cả trước cả sau, khoảng năm phút đã trôi qua, cô cần phải cố gắng thêm một chút nữa.
Cô quay người lại, bình tĩnh đi về phía Lâm Đinh Vượng, tiếp tục diễn vở kịch tình cảm này cùng ông ta.
"Cậu ơi, chúng ta là người một nhà, cháu nhất định sẽ tìm cách giúp cậu." Vẻ mặt lạnh lùng ban đầu của Quách Di Trân phủ thêm vài lớp cảm xúc: "Lúc nhỏ cậu đối xử với cháu tốt như vậy, cháu vẫn chưa bao giờ quên."
Hy vọng người ở ngoài kia đáng tin cậy một chút.
Vở kịch tình cảm của Quách Di Trân bị đám chủ nợ ngắt lời vài lần, họ nói không ngoài những câu như: "Nói nhiều vô ích, mau lấy tiền ra", "Gọi điện cho bệnh viện, rút tiền về thẻ đi" và những câu tương tự.
Cô dĩ nhiên không chịu gọi điện cho bệnh viện, để tránh làm kinh động đến mẹ. Cô hy vọng mẹ mình có thể bình tĩnh chờ đợi ca phẫu thuật chứ không nên trải qua những biến động về mặt cảm xúc.
Sự trì hoãn của cô có chút hiệu quả, nhưng không duy trì được bao lâu, đối phương đã bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.
Trong lúc lời qua tiếng lại, bỗng có tiếng bước chân gấp gáp vọng tới tai mọi người.
"Chủ nợ" ra hiệu cho đồng bọn, hai người đứng gần cửa lập tức đi ra ngoài. Không bao lâu sau, Cung Tịch Chiếu "lén lút" bị áp giải vào.
Hai người kia thả cậu ta ra, đứng ở cửa thò đầu nhìn ra ngoài, thấy không có ai khác mới quay lại vị trí cũ.
Sự xuất hiện của Cung Tịch Chiếu đã làm xáo trộn tâm trạng của Quách Di Trân, người vốn định kéo dài thời gian cho đến khi cảnh sát đến.
Nếu chỉ có cô ở đây, kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là cô bị thương, đây vốn là chuyện của cô, cô chấp nhận một cách bình thản; nhưng Cung Tịch Chiếu xuất hiện thì khác, cậu ta là người bị kéo vào cuộc một cách vô tội, cô phải bảo vệ cậu ta.
Diễn biến của sự việc từ lúc này không còn theo dự tính của cô nữa.
Cung Tịch Chiếu thấy Quách Di Trân vẫn bình an vô sự, thở phào nhẹ nhõm.
Mười phút đã qua cậu ta lập tức báo cảnh sát. Nhưng trong lúc chờ cảnh sát đến cậu ta như ngồi trên đống lửa, cậu ta là đàn ông, sao có thể bình tĩnh đứng yên chờ đợi, mặc cho nguy hiểm bên đang diễn ra?
Không do dự quá lâu, cậu ta xông vào.
Sau khi xác nhận Quách Di Trân tạm thời không bị thương, ánh mắt Cung Tịch Chiếu di chuyển ra sau lưng cô, khi nhìn thấy Lâm Đinh Vượng bị trói tay đứng trước một cây cột màu xám trắng, lông mày cậu ta lại nhíu chặt.
Quách Di Trân định giả vờ không quen biết cậu ta, coi cậu ta như một người lạ vô tình lạc vào, thản nhiên quay người đi; nhưng Cung Tịch Chiếu lại nghĩa hiệp đi về phía cô, che chắn cô sau lưng rồi nói với những người kia: "Có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, đừng làm khó một cô gái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!