Cung Tịch Chiếu chạy song song với cô ở làn trong, không làm ảnh hưởng đến bài kiểm tra.
Cô nghe thấy giọng cậu: "Đừng phân tâm, cố lên."
Cô quay đầu lại, tập trung trở lại.
Ký ức và hiện thực đan xen. Đôi chân cô nhanh nhẹn bước về phía trước, vòng này nối tiếp vòng khác, khoảng cách đến vạch đích ngày càng gần, cảm giác uể oải thường xuất hiện trong quá trình chạy bị một luồng ánh sáng rực rỡ xua tan.
Đây là cảm xúc khó tả đã theo cô suốt nhiều ngày qua.
Cứ thế, Cung Tịch Chiếu chạy cùng cô hết quãng đường.
Giây cuối cùng, lần giảng dạy đầu tiên của thầy Cung đã kết trái ngọt chiến thắng.
Vì vạch xuất phát và vạch đích khác với vị trí đặt ra lúc tập luyện nên vạch đích Quách Di Trân đến không nằm ở bên cạnh cột bóng rổ.
Đến vạch đích, sự mệt mỏi được giải phóng, cô chỉ muốn tìm một chỗ để dựa vào, lại phát hiện xung quanh chỉ có không khí vô hình. Cô đi về phía cột bóng rổ nhưng cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt ngày càng mờ đi.
Hơi thở của Cung Tịch Chiếu vẫn chưa ổn định, quệt mồ hôi trên trán đi thẳng về phía cô.
Cậu đưa tay ra đỡ lấy Quách Di Trân trông có vẻ sắp ngất đi: "Tôi đưa cô qua đó."
Giọng điệu rất thản nhiên, không hề xen lẫn tình cảm hay mục đích nào khác.
Cậu chỉ nắm lấy cánh tay cô, ân cần và lịch lãm, không hề lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Sau khi đưa cô đến bên cột bóng rổ, để cô dựa vào vị trí quen thuộc, cậu lập tức buông tay, huơ huơ chiếc đồng hồ bấm giờ trên tay: "Chúc mừng, thành tích rất lý tưởng."
Quách Di Trân thở hổn hển, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: "Mặc dù, không nên, khách sáo, nhưng, tôi nhất định phải…"
Lời cô chưa nói xong đã nhìn thấy hai huấn luyện viên mặc đồ rằn ri thổi còi về phía Cung Tịch Chiếu.
Giọng nói vang dội từ hướng đó truyền đến, át cả những tiếng ồn ào khác trên sân vận động: "Này, bạn học kia, nói đi vệ sinh cả nửa ngày, thì ra là chạy ra ngoài lười biếng."
Giọng nói khiến người ta rùng mình.
Cung Tịch Chiếu ngượng ngùng lè lưỡi, bất lực nói: "Ôi, toi rồi, cô Quách, tôi đi trước đây."
Nói xong, cậu quay người chạy về phía hai huấn luyện viên.
Trông có vẻ cậu sẽ bị phạt vì chuyện này.
Quách Di Trân nhìn bóng lưng cậu xa dần, hai huấn luyện viên đứng hai bên bao vây cậu, trong lòng chợt thắt lại.
Những cảm xúc hỗn loạn chưa từng có: áy náy, xót xa và – không nỡ.
Cô cố gắng như thường lệ, đè nén những cảm xúc không quan trọng này xuống tận đáy lòng, nhưng lần này, dù có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Vì Cung Tịch Chiếu tìm cớ cố ý rời đội nên bị phạt mỗi ngày sau khi huấn luyện quân sự kết thúc phải chạy 1500 mét quanh sân vận động cho đến khi kết thúc đợt huấn luyện.
Vì vậy, mặc dù bài kiểm tra thể lực đã kết thúc nhưng mỗi ngày cùng giờ đó, trên đường chạy vẫn xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc.
Cung Tịch Chiếu không chỉ một lần nói với Quách Di Trân: "Cô không cần chạy cùng tôi đâu, khoảng cách này đối với tôi hoàn toàn là chuyện nhỏ."
Quách Di Trân lại bắt chước dáng vẻ nghiêm túc của cậu: "Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy."
Cung Tịch Chiếu không khăng khăng nữa.
Cậu tận hưởng sự đồng hành này, mặc dù biết cô chỉ là vì áy náy trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!