Chương 28: (Vô Đề)

Quách Di Trân và Tề Sở Sở đưa tay nhận lấy túi quà.

Tề Sở Sở hài lòng ngắm nghía chiếc nơ bướm trên túi: "Đẹp quá! Cảm giác có người nhà thật tốt, sau này tôi phải thường xuyên đến đây."

Cung Tịch Chiếu cố gắng kìm nén ý muốn lườm cô một cái, trước mặt Quách Di Trân, cậu phải giữ phong thái lịch sự, nhã nhặn, khóe miệng cậu hơi cong lên, giải thích: "Tôi chỉ làm thêm dịp hè, sau khi khai giảng sẽ không đến nữa, vẫn phải lấy việc học làm trọng."

Ánh mắt cậu lướt qua người Quách Di Trân, ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi rồi mỗi người đều có chút ngượng ngùng mà nhìn đi chỗ khác.

"Cảm ơn." Quách Di Trân xách túi quà lên.

Cung Tịch Chiếu thấy cô chuẩn bị rời đi, vội vàng hỏi: "Cô Quách, sau khi khai giảng, tôi còn có thể tìm cô không?" Cậu bổ sung thêm: "Giống như bạn bè bình thường."

Quách Di Trân gật đầu: "Đương nhiên, chúng ta vẫn luôn là bạn bè."

Khóe mắt Cung Tịch Chiếu ánh lên nụ cười: "Được rồi, vậy tạm biệt nhé, tôi đi làm việc trước đây."

"Ừm."

Mọi thứ thản nhiên như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.

Tề Sở Sở chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô cố ý tạo cơ hội cho hai người gặp mặt chứ không phải để họ nói những lời khách sáo, vô vị như vậy.

Nhưng hai người này lại như đang chèo thuyền trên hồ, từ từ tiến về phía trước với nhịp điệu đồng nhất, bỏ lại một mình cô trên bờ gắng sức và lo lắng.

Cho đến khi kỳ nghỉ hè của Cung Tịch Chiếu kết thúc cậu vẫn chưa gặp lại Quách Di Trân.

Theo lời Tề Sở Sở: "Chị Di Trân để giành được suất xét tuyển thẳng, thời gian này ở trường khổ luyện thể dục, chạy đường dài là thứ hành hạ người ta nhất."

Và chuyện này, sau khi Cung Tịch Chiếu khai giản, đã được chứng thực trong đợt huấn luyện quân sự.

Ngày đầu tiên huấn luyện, trời âm u, cả đất trời dường như bị phủ một lớp ảm đạm, gió thổi lay động những tán cọ ven đường, những chiếc lá hình quạt đung đưa theo gió. Đám sinh viên trong bộ đồng phục quân sự lững thững đi qua, ai cũng rũ rượi, như thể đang đi đến một cuộc hẹn đầy tuyệt vọng.

Cung Tịch Chiếu không cảm thấy buồn bã, cậu vốn yêu thích vận động, huấn luyện quân sự không phải điều gì khiến cậu quá khó chịu.

Cả một ngày với các bài tập khởi động, đứng nghiêm, nghỉ nghiêm và các bài tập khác, đến khi màn đêm sắp buông xuống, một tiếng giải tán đổi lại những tiếng reo hò vang dội.

Hơi nóng mùa hè vẫn chưa tan hết, Cung Tịch Chiếu nóng lòng muốn về ký túc xá tắm rửa.

Nhưng khi sắp rời sân vận động, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Cậu nhìn thấy Quách Di Trân mặc đồ thể thao đang đứng ở vạch xuất phát khởi động.

Cậu nói với các bạn cùng phòng: "Các cậu về trước đi, tôi thấy người quen, qua chào hỏi một chút."

Các bạn cùng phòng ai nấy đều muốn tắm rửa càng sớm càng tốt, thấy bớt đi một đối thủ cạnh tranh, lòng vui như mở cờ.

Toàn bộ Đại học A, bao gồm cả trường thành viên, học viện sau đại học, đều dùng chung một sân vận động.

Quách Di Trân đang thực hiện các động tác giãn cơ, đưa tay lên đột nhiên huơ trúng người, cô quay người lại xin lỗi: "Xin lỗi." Khi nhìn thấy người đó là Cung Tịch Chiếu cô không khỏi giật mình.

Cậu cởi áo khoác ngoài vắt lên tay, áo trong mặc một chiếc áo phông ngắn, quần dưới là quần rằn ri, vừa nhìn đã biết là sinh viên mới vừa kết thúc huấn luyện quân sự.

"Chào! Thật trùng hợp." Cung Tịch Chiếu biết rõ còn cố hỏi: "Đang vận động à?"

"Coi như vậy đi." Quách Di Trân xoay xoay cổ: "Mục đích chính là để đối phó với bài kiểm tra thể lực."

Cô là kiểu người có thời gian thà chui vào thư viện đọc sách chứ không muốn chạy đến mồ hôi nhễ nhại, nên thành tích về mặt thể dục có chút yếu. Tuy nhiên, nghe nói năm nay chỉ tiêu xét tuyển thẳng bị thu hẹp, vì vậy, yêu cầu về thành tích thể dục được nâng cao, chỉ đạt yêu cầu như trước đây là không được, phải đạt loại Khá trở lên.

Điều này quả thực khiến cô cảm thấy áp lực tăng lên rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!