Chưa kịp để Nhược Lan biến dũng khí thành hành động, đám bạn học vừa vào cửa đã lao về phía máy chơi game hùng hổ quay lại.
Một người trong số đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Cung Tịch Chiếu như một đứa trẻ tranh cãi tìm phụ huynh mách tội, tức giận nói: "Anh Chiếu, tụi tôi gặp phải học sinh của một trường trung học khác, nói muốn so tài chơi game với tụi tôi."
Có người bổ sung thêm: "Học sinh trường trung học khu B, điểm trung bình thi đại học hàng năm đều bị bọn mình bỏ xa, nói muốn nghiền nát tụi mình – những kẻ chỉ biết học – về mặt chơi game…"
Một giọng nói khe khẽ vang lên: "Rác rưởi."
Các bạn học khác đang ngồi không giữ được bình tĩnh nữa, đây là sự sỉ nhục và khiêu khích trần trụi.
Tỏ tình, nói chuyện phiếm, đùa giỡn đều bị gạt sang một bên, nghênh chiến mới là việc quan trọng nhất lúc này.
Trong lớp chọn ai mà không biết tài chơi game của Cung Tịch Chiếu? Đối với những học sinh bị ép buộc phải ngoan ngoãn học hành như họ, những thao tác nhanh nhẹn đó chỉ có thể khiến họ kinh ngạc thán phục.
Cung Tịch Chiếu không chút do dự đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía khu vực máy chơi game.
Nếu so về học tập, cậu thật sự chưa chắc đã hơn được người ta.
Nếu so về chơi game, những người này có lẽ sẽ không bao giờ đoán được, trong lớp chọn của ngôi trường trung học trọng điểm này lại có một "học sinh giỏi" từng dành cả ba năm thanh xuân tươi đẹp cho game.
Học sinh hai bên nhanh chóng tụ tập lại khu vực máy chơi game. Lấy khu vực thi đấu trung tâm làm ranh giới, hai hàng người chen chúc đều tập trung ánh mắt vào sân đấu.
Mỗi khung hình của trận đấu này đều làm lay động trái tim của mỗi học sinh.
Một trận đấu lẽ ra phải hoành tráng hơn, vì địa điểm và loại game hạn chế nên không được như mong đợi.
Cung Tịch Chiếu ngồi trước một chiếc máy đón tiếp hết người thách đấu này đến người thách đấu khác.
Cậu thản nhiên nói với các đối thủ: "Thắng tôi trước đi rồi mới để cao thủ đấu với các cậu."
Lời nói này khiến những người biết chuyện bên này cười phá lên.
Nếu tồn tại đối thủ ngay cả Cung Tịch Chiếu cũng không thắng nổi vậy thì những người khác trong lớp vẫn nên cụp đuôi giơ cờ trắng đầu hàng đi.
Cung Tịch Chiếu hơi cúi xuống, một tay nắm vô lăng, một tay nắm nút tấn công, trong thế giới ảo cậu lướt sóng vượt gió, đánh cho đối thủ tơi tả.
Nhóm học sinh đứng về phía Cung Tịch Chiếu khí thế hừng hực, reo hò rộn ràng, còn phía đối diện thì mặt mày ủ rũ, tinh thần sa sút.
Trận đấu diễn ra đến nửa chừng, phía bên kia đã hoàn toàn buông xuôi, những người lên đấu đều bị ép ra trận, ai nấy đều mang vẻ thất bại.
Cung Tịch Chiếu buông tay ra, nhảy khỏi máy game, nói với bọn họ:
"Được rồi, đến đây thôi, tình hữu nghị là trên hết."
Nói xong, cậu không quay đầu lại mà rảo bước quay về chỗ ngồi, chỉ để lại một bóng lưng phong độ và lạnh lùng.
Ngay cả trong đám học sinh bên đối thủ cũng có người bị thu hút, nhỏ giọng nhận xét:
"Đẹp trai quá…"
Cung Tịch Chiếu ngồi lại vào vị trí cũ, thản nhiên uống một ngụm rượu trong chai lúc nãy.
Mặc dù thắng liên tiếp nhưng cậu vẫn cảm thấy tẻ nhạt.
Triệu Vũ Hào ngồi lại bên cạnh Cung Tịch Chiếu, khoác tay cậu: "Anh Chiếu, thật sự quá đẹp trai, nếu tôi là con gái tôi đã chảy nước miếng rồi."
Cung Tịch Chiếu liếc nhìn bàn tay cậu ta đang khoác lên tay mình, nhếch mép: "Này, xu hướng tính dục của tôi rất bình thường, cậu tránh ra một chút."
"Tôi cũng rất bình thường!" Triệu Vũ Hào buông tay cậu ra, lườm một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!