Chương 22: (Vô Đề)

Đêm giao thừa năm nay, lúc hai người về nhà vẫn chưa đến nửa đêm.

Cung Tịch Văn đã thay đồ ngủ, đang ngồi ở phòng khách xem phim tài liệu, thấy hai người về liền hỏi một câu: "Về rồi à. Đông người không?"

"Rất đông."

Hai người đồng thanh, sau đó ăn ý nhìn nhau cười.

Nhìn thấy cảnh này, Cung Tịch Văn đã bắt đầu suy nghĩ trong đầu về vấn đề "sau này họ kết hôn, anh có nên chuyển ra ngoài ở không?".

Vì thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, nên mùng một tết, Cung Tịch Chiếu và Quách Di Trân đã sớm ngồi vào bàn học bắt đầu ôn tập.

Lúc Cung Tịch Văn tỉnh dậy, đến cửa phòng Cung Tịch Chiếu mở hé nhìn vào, sau đó cảm khái đóng cửa lại, xuống lầu.

Ánh nắng rạng rỡ chiếu lên bậu cửa sổ phòng ngủ, cảnh vạn vật hồi sinh cũng không khiến họ xao lãng sự tập trung.

Sau bữa trưa, Tề Sở Sở đến thăm.

Vừa ăn trưa xong, Cung Tịch Chiếu chưa kịp lên lầu nghỉ trưa đã thấy Tề Sở Sở xách một chiếc túi màu đỏ vào cửa, cậu xua tay: "Không chơi game."

Tề Sở Sở chỉ liếc nhìn cậu một cái, không hề tỏ ra thất vọng vì bị từ chối hay quyết tâm bám riết mà bình thản nói: "Em không đến tìm anh chơi game. Chị Di Trân đâu?"

Ánh mắt cô lập tức lướt qua tầng một.

"Cô ấy lên lầu rồi, chắc đang ở trong phòng tìm bài tập kinh điển." Cung Tịch Chiếu trả lời rồi lại hỏi: "Em tìm cô ấy làm gì?"

"Chuyện của con gái, anh đừng quan tâm nhiều."

Nói xong, Tề Sở Sở không ngoảnh đầu lại mà đi lên tầng hai.

Cung Tịch Chiếu nhíu mày.

Những năm trước Tết, Tề Sở Sở đến nhà đều bám riết lấy cậu, ngoài việc đi vệ sinh ra, cô như kẹo cao su không thể gỡ ra được. Ngay cả khi cậu không chơi game di động cùng cô, cô cũng bên cạnh cậu một cách vô vị, nói chuyện linh tinh với cậu.

Sao từ khi Quách Di Trân đến, trong mắt con bé này như chỉ còn có cô ấy vậy?

Thôi kệ, cậu cũng chẳng có gì để so đo.

Trong lòng cậu dâng lên một sự hào phóng "sẵn sàng chia sẻ những gì vốn thuộc về mình với Tề Sở Sở".

Cung Tịch Chiếu lên lầu ngủ một giấc tỉnh dậy, ngoài cửa sổ vẫn nắng vàng rực rỡ.

Cậu xuống giường rửa mặt qua loa, theo thói quen thường ngày đi đến cửa phòng Quách Di Trân gõ cửa.

Cậu biết Quách Di Trân cũng ngủ trưa, nhưng thường chỉ khoảng nửa tiếng, không giống cậu sẽ ngủ thả ga đến khi tự nhiên tỉnh dậy, ít nhất cũng phải một tiếng.

Tiếng bước chân ngày càng gần, nhưng người mở cửa lại là Tề Sở Sở.

Cô thò đầu ra, nhíu mày: "Bình thường anh ngủ trưa một giấc có thể ngủ đến tối mịt, hôm nay sao dậy sớm vậy?"

Cung Tịch Chiếu nhất thời cứng họng.

Vì đêm giao thừa đã lỡ một buổi tối, cậu biết Quách Di Trân có chút lo lắng vì tiến độ ôn tập bị chậm nên đã đặt chuông báo thức, quyết định hy sinh thời gian buổi chiều để xoa dịu sự lo lắng của cô.

"Anh đi ngủ tiếp đi." Tề Sở Sở không mấy vui vẻ định đóng cửa lại.

"Này, đừng đóng." Cung Tịch Chiếu đưa tay lên chặn cửa rồi dễ dàng đẩy hé vào một chút: "Hai người đang làm gì vậy?"

Cậu nhìn thấy Quách Di Trân ngồi xếp bằng trên giường, dưới chân cô dường như có một cuộn len màu xám nhạt. Chăn nệm trên giường được gấp ngay ngắn đặt ở cuối giường, ngoài chỗ ngồi có hơi nhăn một chút những chỗ khác đều mang lại cảm giác gọn gàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!