Chương 2: (Vô Đề)

Hàng người chờ taxi tuy dài nhưng rồi cũng từ từ đến lượt.

Quách Di Trân kéo cửa ghế sau ngồi vào rồi dịch vào ghế trong cùng; Cung Tịch Chiếu chỉ hơi do dự vài giây rồi chọn ngồi vào ghế sau.

Trên đường đến đồn cảnh sát, hai người im lặng ngồi ở hai vị trí sát cửa sổ phía sau, đầu cùng quay ra ngoài cửa sổ.

Tài xế mấy lần định mở miệng phá vỡ sự im lặng kỳ quái, cuối cùng vẫn không mở miệng. Cặp đôi trẻ cãi nhau, anh ta xen vào làm gì.

Tuy là thành phố xa lạ nhưng cũng chỉ là những loại hoa cỏ cây cối, nhà cao tầng, cửa hàng quán xá tương tự, ánh nắng ngày càng gay gắt.

Khi taxi dừng trước cửa đồn cảnh sát, tài xế lấy mã QR ra huơ huơ trước mặt hai người: "Quét mã thanh toán?"

Quách Di Trân dùng điện thoại quét mã thanh toán, quay đầu nhìn Cung Tịch Chiếu đang lơ đãng, nhắc nhở: "Đến rồi."

Cung Tịch Chiếu chợt hoàn hồn.

Sắp đến trưa, ánh nắng chói chang trải dài trên mặt đường, từ điểm xuống xe đi đến đích chỉ có vài cây thưa thớt lay động theo cơn gió nóng, vẽ nên những bóng cây chập chờn.

Khi Cung Tịch Chiếu đến địa điểm chỉ định làm bản tường trình, Quách Di Trân đợi ở sảnh chung.

Chiếc ghế nhựa màu xanh da trời đã có tuổi, vừa ngồi xuống đã phát ra tiếng "kẽo kẹt".

Trong sảnh không ít người, tiếng nói chuyện vang lên không ngớt, hỉ nộ ái ố tụ hội một nơi, chỉ có vẻ mặt cô là lãnh đạm.

Cô đã nhắc Cung Tịch Chiếu nhớ tiện thể báo mất đồ, không biết cậu ta có nhớ không.

Đồng hồ điện tử trên tường kêu tích tắc từng giây, trong sảnh tuy có bật điều hòa nhưng cửa lớn mở toang, người ra người vào, hơi lạnh chưa kịp ngưng tụ đã lan tỏa, không khí oi bức bao trùm.

Quách Di Trân nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, ngồi yên năm phút rồi gọi điện cho mẹ.

Không có ai bắt máy.

Trong lòng như có một tảng đá đè nặng, hô hấp khó khăn, nhưng cô vẫn cố gắng hít một hơi.

Tối nay sẽ về. Sáng mai, ca phẫu thuật nhất định sẽ diễn ra thuận lợi.

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc bề ngoài, thay vào đó là sự lạnh lùng vốn có.

Bên tai vẫn là một thế giới khác không liên quan đến cô.

Một lúc lâu sau Cung Tịch Chiếu đi đến bên cạnh cô, một tay đút túi quần, không ngồi xuống, nói với cô: "Cho tôi mượn chút tiền trước, mua một cái điện thoại."

Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Ngoài dự đoán, vẻ mặt thất vọng, chán nản ban đầu trên gương mặt này đã biến mất, đôi mắt ánh lên vài phần tức giận, vài phần ngang tàng.

Quách Di Trân nghĩ, đây có lẽ mới là dáng vẻ thật sự của chàng trai này – không phải vẻ mơ hồ, hấp tấp trên tàu cao tốc, hay sự thất vọng, mờ mịt khi mới bị xã hội vùi dập.

Số tiền cô có thể dùng được có hạn, chỉ có thể mua cho cậu ta một chiếc điện thoại kiểu cũ, cậu ta cũng không phàn nàn. Sau khi rời cửa hàng điện thoại, họ đến một cửa hàng viễn thông giúp cậu ta đăng ký lại số điện thoại cũ.

Giải quyết xong một loạt việc thì đã quá trưa. Hai người ăn mì ở một quán ven đường gần cửa hàng viễn thông.

Giữa trưa hè oi bức, mái hiên không che hết được sự ngột ngạt, tiếng ve kêu trở thành nhạc nền rộn rã, đầu mũi xen lẫn mùi dầu mỡ và mùi thuốc lá của bàn bên cạnh.

Cung Tịch Chiếu ăn rất nhanh, ăn xong liền bắt đầu nghịch điện thoại mới. Cậu ta đặt điện thoại lên bàn ăn, tải vài ứng dụng, đầu tiên là ứng dụng liên lạc, sau đó là ứng dụng tuyển dụng, cuối cùng là ứng dụng game.

Trong lúc các ứng dụng đang xếp hàng tải xuống, Cung Tịch Chiếu hơi ngẩng đầu, nói với Quách Di Trân vẫn đang ăn: "Cho tôi số điện thoại của cô, sau này trả tiền còn liên lạc."

Quách Di Trân nhai nuốt xong thức ăn trong miệng mới đọc cho cậu ta một dãy số.

"Tên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!