Chương 18: (Vô Đề)

Mười giờ sáng hôm sau, Cung Tịch Chiếu đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Quách Di Trân.

Cậu mặc một bộ đồ thoải mái màu xanh đậm, trông có vẻ rất có tinh thần, đôi mắt trong veo, bộ dáng rõ ràng như sắp bắt tay vào việc.

Lúc cậu đến cửa phòng bệnh cô đã làm xong thủ tục xuất viện, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này đang vịn vào vali đứng ở cuối giường đợi cậu.

Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, ngọn lửa bất ngờ bùng lên đêm qua dường như thoáng lóe lên một chút nhưng rồi nhanh chóng bị ánh sáng ban ngày chói chang dập tắt thành tro tàn.

Cung Tịch Chiếu đi về phía cô, lấy ra những lời đã chuẩn bị sẵn để giải thích: "Cô Quách, công ty anh trai tôi đột nhiên có việc, gọi anh ấy về họp nên chỉ có mình tôi đến. Tôi đã gọi xe rồi, tài xế đang đợi ở dưới lầu."

Khi cậu đứng trước mặt cô, không chút do dự cúi xuống nhận lấy hành lý trên tay cô: "Để tôi."

Khoảnh khắc tay cậu chạm vào tay kéo vali của cô, ngón tay hai người vô tình chạm nhau trong giây lát nhưng rồi nhanh chóng rút về vị trí cũ.

"Đi thôi." Giọng cậu đầy sức sống.

Quách Di Trân không từ chối nữa, theo sau cậu xuống lầu.

Cô không hiểu rõ lắm về công việc của Cung Tịch Văn, nếu không cô sẽ biết, không ai có khả năng triệu tập Cung Tịch Văn về công ty họp.

Cuối tuần trong bệnh viện không ít người, hành lang qua lại những người đàn ông, đàn bà đến thăm người thân, gần như mỗi phòng bệnh đều vang lên những tiếng nói chuyện lúc trầm lúc bổng, xen lẫn cả tiếng khóc hoặc tiếng cười.

Hai người đi đến khu vực thang máy, Quách Di Trân bấm nút thang máy đi xuống.

Ánh mắt Cung Tịch Chiếu lướt qua ngón tay thon dài của cô, nhớ lại cảm giác mềm mại và ấm áp vừa rồi.

Thang máy nhanh chóng đến, từ bên trong đổ ra một đám đông, không gian vốn chật ních lập tức trống trải.

Hai người lần lượt bước vào.

Tài xế taxi đợi ở cổng chính bệnh viện, lúc hai người bước ra, anh ta đang ung dung gác tay lên cửa sổ hút thuốc. Giữa làn khói trắng dần tan đi, liếc thấy khách hàng, anh ta lập tức dập tắt điếu thuốc, xuống xe giúp chuyển hành lý.

Không tính thời gian chờ đợi, lại còn ân cần, tận tâm như vậy, Quách Di Trân nghĩ: Cung Tịch Chiếu chắc chắn đã trả cho đối phương một cái giá rất lý tưởng.

Hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau, vẫn một trái một phải.

Khung cảnh quen thuộc nhưng tâm trạng của hai nhân vật chính trong khung cảnh lại hoàn toàn khác so với lúc mới quen.

Khoảng cách từ bệnh viện đến Đại học A không quá xa, tuy là cuối tuần nhưng có lẽ giờ này mọi người gần như đều đang ở nhà ngủ bù nên xe cộ không nhiều, vì vậy, taxi nhanh chóng dừng lại trước cổng trường.

Tài xế giúp chuyển vali từ cốp sau ra đưa cho Cung Tịch Chiếu. Cung Tịch Chiếu nhận lấy vali, một tay vịn vào tay kéo, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng thanh toán tiền xe cho tài xế, không cho Quách Di Trân có thời gian giành trả tiền.

Sau khi taxi rời đi, hai người sóng vai đi vào trường.

Ánh nắng hôm nay ấm áp mà không gay gắt, kèm theo những cơn gió nhẹ nhàng.

Khuôn viên Đại học A rộng lớn, cây xanh phong phú, những đóa hoa xen kẽ giữa những tán lá xanh nở rộ một cách duyên dáng. Thực ra, không chỉ là mùa này, cảnh sắc bốn mùa trong trường đều khiến người ta choáng ngợp.

Cung Tịch Chiếu cố ý đi chậm lại, muốn để Quách Di Trân đi bên cạnh đi chậm hơn một chút. Dù sao thì tuy cô đã xuất viện nhưng chưa chắc cơ thể đã hoàn toàn bình phục, vẫn cần phải chăm sóc cẩn thận một thời gian.

Đến dưới lầu ký túc xá nữ, Quách Di Trân vốn định để Cung Tịch Chiếu đưa đến đây là được, nhưng Cung Tịch Chiếu lại đi trước cô một bước đến chỗ quản lý tòa nhà, dùng giọng điệu khẩn khoản ngoài dự kiến của mình nói: "Dì ơi, cháu có thể giúp bạn cháu mang hành lý lên được không ạ? Cô ấy vừa mới xuất viện, cháu không yên tâm để cô ấy mang đồ nặng."

Có lẽ vì cậu trông tuấn tú, không giống những kẻ côn đồ hay dùng thủ đoạn hạ lưu, lại có lẽ vì cậu lập tức thành khẩn bổ sung: "Chỉ trong vòng mười phút thôi, xuống ngay ạ."

Tóm lại, dì quản lý đã đồng ý yêu cầu của cậu.

Cung Tịch Chiếu quay đầu lại nháy mắt với Quách Di Trân đang còn ngơ ngác, có chút ý vị "âm mưu thành công".

Cậu thực sự là vì muốn giúp cô, nhưng dưới mục đích lớn lao đó ẩn chứa sự ích kỷ muốn ở bên cô thêm một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!