Chương 17: (Vô Đề)

Cung Tịch Chiếu túm lấy chiếc cặp sách đặt ở cuối giường, kéo khóa, lấy ra vài tờ bài thi rồi thản nhiên nói: "Trước khi cô xuất viện, mỗi tối tôi sẽ qua đây làm bài tập, cô giúp tôi kiểm tra."

Đây là quyết định mới nhất của cậu.

Đương nhiên, cô không có lý do gì để từ chối.

Cô thậm chí còn cảm động trước sự kiên trì của cậu: "Vậy mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi."

Cung Tịch Chiếu gập đôi tờ bài thi, dùng một cuốn sách làm đệm, đặt lên đùi, cúi đầu nói: "Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy."

Tiếng đồng hồ treo tường đột nhiên trở nên rất lớn.

Quách Di Trân không suy nghĩ nhiều, cô đồng ý với câu nói này, mối quan hệ của họ không phải là thầy trò truyền thống mà giống bạn bè bình đẳng hơn.

Cô nhìn dáng vẻ Cung Tịch Chiếu cúi đầu chăm chú làm bài, không khỏi nhớ lại quá trình hai người quen nhau, bất giác mỉm cười. Thực ra cô vẫn luôn tự cho mình là người mạnh mẽ, chỉ là mỗi lần đều tình cờ bị cậu nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối nhất.

Giảng bài trong phòng bệnh lạnh lẽo cũng không khác mấy so với trong căn phòng ấm cúng của cậu, ít nhất đối với Cung Tịch Chiếu là như vậy.

Sau khi hoàn thành bài tập, cậu không vội đi, lề mề luyện xong hai trang vở luyện chữ, còn nhất quyết phải đọc thuộc lòng bài thơ cổ trên vở, cho đến khi thời gian muộn không thể muộn hơn nữa cậu mới đứng dậy lưu luyến rời đi.

Trong việc lựa chọn phương tiện di chuyển về nhà, Cung Tịch Chiếu không chọn cách bắt taxi như thường lệ mà chọn đi xe buýt, một phương tiện tốn nhiều thời gian hơn, chậm hơn, và hoàn toàn không phù hợp với phong cách của cậu.

Cậu chưa bao giờ đi xe buýt một mình vào giờ này.

Ký ức về xe buýt là những buổi chiều cùng một nhóm bạn đi chơi, nắng đẹp, gió mát. Còn tâm trạng có vui vẻ, thoải mái hay không, ký ức đã mờ nhạt đến mức không thể nhận ra.

Nhưng chắc chắn không giống như bây giờ, như bị một đám mây u ám bao phủ.

Cậu chỉ muốn thử cảm giác của Quách Di Trân mỗi tối một mình về nhà, một mình ngồi trên chiếc xe buýt đã vắng khách, chọn một vị trí sát cửa sổ, đeo tai nghe, bật nhạc để mình chìm đắm trong một thế giới đầy nhịp điệu, thoát ly khỏi thực tại.

Nhưng không hiểu sao, khi cậu cùng với toa xe trống trải lao về phía thành phố trong hoàng hôn, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một nỗi hoang mang mãnh liệt.

Cậu luôn nghĩ mình hiểu rất rõ về Quách Di Trân, gần như nắm rõ cuộc sống của cô trong lòng bàn tay, nhưng trong những nhịp điệu thăng trầm, trong cảnh đêm mờ ảo ánh đèn, cậu phát hiện ra rất nhiều khả năng mà cậu chưa từng nghĩ đến.

Cậu chỉ là một phần công việc trong kế hoạch cả ngày của cô mà thôi. Trước khi màn đêm buông xuống, cô không nhất thiết chỉ ru rú trong biển sách nhàm chán; sau khi rời khỏi nhà cậu, cô có thể xuống xe ở bất kỳ trạm nào trên đường để đến một cuộc hẹn mà cậu không hề hay biết.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi khi tan học Cung Tịch Chiếu sẽ về nhà tắm rửa, ăn cơm, bắt taxi đến bệnh viện, lúc về thì chọn đi xe buýt.

Tình hình hồi phục của Quách Di Trân rất tốt, có lẽ không thể không kể đến công lao của những bát canh bổ dưỡng do dì Chu chuẩn bị mà Cung Tịch Chiếu mang đến mỗi ngày.

Một ngày trước khi Quách Di Trân xuất viện, Cung Tịch Chiếu đến phòng bệnh đúng giờ lại phát hiện cô đang ngủ.

Ánh đèn trong phòng bệnh không đủ sáng, như phủ một lớp bụi, hơi vàng mờ ảo. Anh đèn chiếu lên người Quách Di Trân, dáng vẻ ngủ của cô rất yên bình: Nằm ngửa, hai tay đặt ngay ngắn ngoài chăn, cơ thể nằm gọn trong chăn.

Bên gối cô có một cuốn sách giáo trình Toán cao cấp. Cửa sổ hé mở, gió đêm lùa vào phòng làm lay động cuốn sách có nội dung khó hiểu, những trang sách khẽ lật.

Cậu không đánh thức cô.

Cậu như thường lệ, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên giường cô, lấy bài thi từ trong cặp ra rồi cúi đầu làm bài.

Tiếng đầu bút sột soạt trên giấy.

Cậu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền của cô.

Mọi thứ dường như đều tĩnh lặng.

Cho đến khi Kỷ Hạo đến thăm, động tác hơi mạnh khiến Quách Di Trân giật mình tỉnh giấc.

Cô mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy Cung Tịch Chiếu đang bình tĩnh làm bài tập rồi mới phát hiện Kỷ Hạo mặt mày áy náy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!