Sau khi Cung Tịch Văn gọi điện thoại xong, không hề trách móc hành vi vắng mặt liên tục của Quách Di Trân mà ân cần hỏi: "Di Trân à, anh nghe Cung Tịch Chiếu nói mấy ngày nay em không qua, có chuyện gì xảy ra sao?"
Cung Tịch Chiếu dứt khoát đặt bát xuống bàn, đường hoàng quan sát phản ứng của Cung Tịch Văn để từ đó moi móc chút thông tin.
Cung Tịch Văn nhíu mày: "Nhập viện rồi à? Có nghiêm trọng không? Sao em không nói với anh một tiếng, anh về lúc chiều tối, nếu biết thì đã qua bệnh viện thăm em rồi. Em ở bệnh viện nào, phòng bệnh số mấy? Lát nữa anh qua một chuyến."
Vẻ mặt dè dặt và lạnh lùng ban đầu trên mặt Cung Tịch Chiếu đã hoàn toàn sụp đổ, giống như chiếc bình thủy tinh lạnh lẽo vỡ thành từng mảnh. Đợi Cung Tịch Văn cúp điện thoại, cậu đã nóng lòng đứng dậy, giọng nói không thể kìm nén sự lo lắng: "Cô Quách nhập viện rồi à? Ở đâu? Chúng ta qua đó ngay bây giờ. Nhanh lên, đừng ăn nữa."
Nỗi lo lắng dâng trào trong lòng cậu tạm thời đè nén sự xấu hổ vì những phỏng đoán lung tung.
Cung Tịch Văn liếc nhìn bát cơm gần như chưa động đũa của cậu rồi lại nhìn bàn ăn đầy ắp những món ngon: "Cô Quách xin nghỉ mấy ngày, em không hỏi lý do à?"
Cung Tịch Chiếu sững người một lúc, hơi ngượng ngùng nuốt nước bọt, cậu sẽ không bao giờ nói cho Cung Tịch Văn biết những suy đoán tự luyến của mình, chỉ có thể cứng nhắc giải thích: "Em không hỏi, em việc gì phải quan tâm nhiều như vậy? Phải tôn trọng sự riêng tư của người khác."
Cung Tịch Văn cười cười: "Vậy thì tôn trọng sự riêng tư của người khác đến cùng đi, em đừng đi, anh đi là được rồi."
Cung Tịch Chiếu lập tức cứng họng, nghẹn nửa ngày mới nói: "Dù sao giờ em cũng biết rồi, nói gì đến tôn trọng nữa… Đã biết thì chắc chắn em phải đi, dù sao cô ấy cũng là…" Cậu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn phải nói ra: "cô giáo của em."
Cung Tịch Văn thấy dáng vẻ yếu đuối lộ rõ trên mặt cậu, không khỏi bật cười. Nhưng anh ta không lập tức thuận theo ý cậu, chỉ dùng đũa chỉ vào đồ ăn: "Ăn cơm trước đi."
"Em không ăn nổi." Cung Tịch Chiếu một tay đút túi quần, liếc nhìn anh ta: "Anh muốn ăn thì ăn nhanh lên."
Cung Tịch Văn cúi đầu mỉm cười, ung dung nói: "Ừm, lát nữa gặp Di Trân anh sẽ nói với cô ấy, Cung Tịch Chiếu nghe nói em nhập viện, đến cơm cũng không nuốt nổi đã chạy ra ngoài, đối với em thật là…"
Lời anh ta chưa nói xong đã nghe thấy tiếng ghế dịch chuyển.
Cung Tịch Chiếu ngồi lại vào vị trí cũ, mặt không chút biểu cảm mà ăn cơm trong bát.
Cung Tịch Văn nói đến đó thì dừng, không còn dây dưa nữa, cười tiếp tục dùng bữa tối. Anh ta đã hiểu rất rõ, ba chữ "Quách Di Trân" giống như sợi dây thừng trói một chân của Cung Tịch Chiếu, tuy sợi dây rất dài, Cung Tịch Chiếu có thể mặc kệ sự trói buộc của một chân mà tự do tung hoành, nhưng chỉ cần anh ta giật nhẹ đầu dây này, Cung Tịch Chiếu sẽ bị anh ta kéo lại, cho dù đã chạy rất xa.
Hai anh em ăn cơm xong liền vội vàng đến bệnh viện.
Con đường trải dài về phía trước, chiếc xe chạy ổn định, Cung Tịch Chiếu cảm thấy bực bội khó chịu vì tốc độ chậm chạp này.
Khó khăn lắm mới đến được bãi đậu xe của bệnh viện, Cung Tịch Văn vừa mới đỗ xe xong Cung Tịch Chiếu đã nóng lòng xuống xe.
Gió đêm se lạnh lượn lờ trong bãi đậu xe rộng lớn. Tấm biển hiệu trang nghiêm của bệnh viện treo ở chính giữa tòa nhà chính tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Sau khi Cung Tịch Chiếu xuống xe vội vàng đi về phía trước vài bước rồi lại quay trở lại, đứng bên xe đợi Cung Tịch Văn.
Cậu không biết Quách Di Trân ở phòng bệnh nào.
Cung Tịch Văn như cố ý trêu tức cậu, từ từ đi dạo trong gió đêm, sắp đến tòa nhà chính của khu nội trú lại đột nhiên rẽ một cái quay lại.
Cung Tịch Chiếu đi theo sau lưng gọi anh ta: "Anh đi đâu vậy?"
Cung Tịch Văn trả lời: "Mua giỏ trái cây và hoa tươi đã."
Cung Tịch Chiếu tuy nóng lòng muốn gặp Quách Di Trân nhưng cũng cảm thấy đi tay không lên không được ổn, thế là lại theo sát gót Cung Tịch Văn đi về hướng ngược lại.
Giỏ trái cây là do Cung Tịch Văn chọn, đẹp hay không cậu không nhận ra được, tóm lại là đắt tiền là được; hoa tươi là do Cung Tịch Chiếu chọn, cậu không học theo "cách mua sắm kiểu trọc phú" của Cung Tịch Văn mà tự mình phối một bó hoa theo thẩm mỹ của mình, màu sắc, cấu trúc được sắp đặt cẩn thận, khi nhân viên gói xong đưa cho cậu, cậu hài lòng nhận lấy.
Cung Tịch Văn nhìn hành động ngây ngô của em trai mình, vừa vui mừng vừa lo lắng.
Lo lắng dĩ nhiên là – tình cảm của Quách Di Trân đối với Cung Tịch Chiếu.
Anh ta luôn khâm phục sự tỉnh táo và lý trí của Quách Di Trân, kế hoạch tương lai rõ ràng, mọi việc đều suy nghĩ chu toàn. Chỉ là, nếu cô ấy dùng chính sự tỉnh táo đó để đối mặt với chuyện tình cảm, vậy thì Cung Tịch Chiếu hiện tại chắc chắn không phải là lựa chọn lý tưởng của cô.
Hai người quay lại đường cũ, lần này trực tiếp lên lầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!