Ban đầu chỉ có tiếng chai rượu rơi xuống đất, trong khoảnh khắc vỡ thành từng mảnh to nhỏ không đều, lập tức gây ra một trận ồn ào, không ít người đưa mắt nhìn qua, sau đó là tiếng cãi vã dữ dội vang lên.
Quách Di Trân ngẩng đầu theo giọng nói quen thuộc, mới phát hiện người bị một đám người vây quanh ở giữa là Tề Sở Sở.
Cô lập tức đứng dậy, đi về phía họ.
Một đám đàn ông vây quanh Tề Sở Sở, Tề Sở Sở hùng hổ chỉ vào một gã say rượu bụng bia đặc trưng hét lên: "Là ông ta động tay trước, nếu ông ta không tự dưng ôm tôi, tôi cũng sẽ không tát ông ta một cái."
Bạn bè của gã say rượu bênh vực hắn: "Ôm gì đâu, ông ấy chỉ đỡ cô một chút thôi."
"Đúng vậy, đúng vậy." Những người bạn khác của gã say rượu lượt hùa theo.
Quách Di Trân không chút e dè chen vào đám đông, che chắn Tề Sở Sở sau lưng, chỉ vào camera giám sát: "Kiểm tra camera."
Tề Sở Sở khoanh tay chống nạnh: "Đúng vậy, kiểm tra camera!"
Ánh mắt của đám bạn bè gã say rượu hội tụ lại một cách kỳ lạ trong không khí, sự ăn ý nhiều năm của những kẻ rượu thịt khiến họ nhất trí thay đổi trọng tâm.
Một gã mặc áo phông ngắn để lộ hình xăm trên cánh tay xông lên trước, liếc nhìn Tề Sở Sở một cái: "Chỉ ôm một cái thì sao? Không ai nói cho cô biết, buổi tối mặc như vậy làm thêm ở đây là để đàn ông ôm ấp à?"
Nói xong những lời này, hắn ta thậm chí còn khiêu khích đi đến bên cạnh Tề Sở Sở, dùng giọng điệu trầm thấp, mờ ám hỏi: "Tiền không đủ à? Thêm bao nhiêu tiền thì cô chịu ngồi lên đùi tôi uống rượu với tôi?"
Gã đàn ông đưa một tay ra, định khoác lên vai Tề Sở Sở, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Quách Di Trân chặn lại giữa chừng, hất về vị trí cũ.
Hắn ta hung dữ trừng mắt nhìn Quách Di Trân, sau khi nhận ra vẻ mặt thanh tú của cô dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khóe miệng đột nhiên cong lên một nụ cười khinh bạc: "Sao? Là chị em à? Phải cùng nhau ra tiếp khách sao?"
Những gã đàn ông đó lập tức hùa theo la ó, khách ở các bàn khác giữ thái độ thờ ơ, không liên quan đến mình, ngoài việc đưa ra vài ánh mắt đánh giá "thú vị thật" thì không ai chịu đứng ra nói một lời bênh vực hai cô gái.
Mà ông chủ tối nay có việc không đến quán, nhân viên phục vụ giờ này tuy có cả nam lẫn nữ nhưng đều trốn ở quầy bar đứng xem từ xa vì sợ bị liên lụy.
Quách Di Trân không hề tỏ ra tức giận sau khi bị trêu chọc, cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Không ai nói cho anh biết, buổi tối uống say như vậy là để bị đánh à?"
Gã đàn ông đó thấy Quách Di Trân không hề sợ hãi, lập tức cười phá lên. Hắn ta đưa tay ra ôm lấy eo Quách Di Trân, kéo cô vào lòng, giọng điệu khinh bạc nói: "Cô em này tối nay thuộc về tôi, đáng yêu quá."
Quách Di Trân bị sự giam cầm mạnh mẽ, bất ngờ này làm cho lửa giận bùng lên, giữa tiếng cười nói, cô nhấc chân lên đá mạnh vào hạ bộ hắn ta.
Tiếng ồn ào, tiếng la hét, tiếng chửi rủa hòa vào nhau, khung cảnh nhất thời mất kiểm soát.
Một đám đàn ông cầm chai bia chửi bới lao về phía hai cô gái, Quách Di Trân quay người kéo Tề Sở Sở đang hoảng sợ chạy ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được bước chân của mấy gã đàn ông to khỏe.
Quách Di Trân cảm thấy sau gáy bị một vật cứng lạnh lẽo đập mạnh, cảm giác đau đớn và choáng váng ập đến, trước mắt là dáng vẻ hoảng hốt của Tề Sở Sở, nhưng cô không nói được một lời nào, ngã quỵ xuống đất.
Bên tai chỉ còn lại những âm thanh hỗn loạn.
"Mau báo cảnh sát!"
"Báo rồi!"
"Mau gọi xe cứu thương!"
"Nhanh, nhanh!"
Ngày hôm sau, lúc Quách Di Trân tỉnh dậy đã là chín giờ rưỡi sáng.
Đối diện giường bệnh treo một chiếc đồng hồ quả lắc, kim giây xoay hết vòng này đến vòng khác.
Cô khó khăn gượng dậy, xuống giường, tự rót cho mình một cốc nước uống.
Nước là do Tề Sở Sở lấy giúp cô tối qua, đựng trong bình giữ nhiệt. Nhưng để đến bây giờ cũng không còn là nước nóng, chỉ còn lại hơi ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!