Chương 13: (Vô Đề)

Trác Mẫn nhìn về hướng đó, chợt giật mình.

"Đó không phải là đàn chị phát biểu hôm nay sao?"

"Sao Cung Tịch Chiếu lại quen biết đàn chị đó?"

"Họ đang cùng nhau đợi xe à?"

Trác Mẫn mím môi, có chút cứng nhắc quay đầu đi, cố gắng thu dọn lại cảm xúc trên mặt: "Có lẽ là họ hàng."

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cung Tịch Chiếu đứng cùng một người khác giới, lại còn đứng gần đến vậy. Bình thường Cung Tịch Chiếu luôn có thói quen giữ khoảng cách với các bạn nữ, ngay cả khi hai người là bạn cùng bàn, đôi khi vô tình khuỷu tay chạm vào nhau cậu cũng sẽ như bị điện giật mà nhanh chóng rút tay lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục làm việc khác.

Cô vẫn luôn cho rằng đó là một phẩm chất tốt đẹp như quân tử, thể hiện sự tôn trọng với phái nữ. Nhưng lúc này cô đột nhiên hiểu ra, thì ra chỉ là vấn đề cậu có muốn tiếp xúc hay không mà thôi.

"Tớ định mua một cái hộp bút mới."

Chủ đề lại quay trở lại, nhóm bạn nữ của họ đi về phía trạm xe buýt.

Dưới chiếc ô che nắng lần lượt có thêm nhiều người đứng đợi xe. Xe cộ trước mắt quá nhiều, gần như đã tắc nghẽn. Cung Tịch Chiếu đứng bên cạnh Quách Di Trân, hai người ngày càng sát lại gần nhau, khuỷu tay tự nhiên chạm vào nhau.

Ánh hoàng hôn còn sót lại trên mặt đất dần tắt lịm, màn đêm từ từ chiếm lĩnh bầu trời.

Gió đêm mang theo hơi lạnh. Quách Di Trân mặc một bộ đồ đầu thu, áo len dệt kim và quần jean. Khi gió thổi qua, cô bất giác rùng mình một cái nhưng vẫn bình tĩnh, không hề khoanh tay kêu ca, chỉ coi như cơn gió đó không liên quan đến mình.

Sau khi Cung Tịch Chiếu chứng kiến phản ứng của cô, do dự ba giây rồi lấy áo khoác đồng phục từ trong cặp ra đưa cho cô: "Cô mặc vào đi."

Thấy cô hơi do dự, cậu bổ sung thêm: "Tôi cũng không định mặc, để trong cặp cũng nặng lắm."

Sự quan tâm có chút ngây ngô.

Quách Di Trân mỉm cười nhận lấy áo khoác, khoác lên người: "Cảm ơn."

Trên áo khoác có mùi hương thanh khiết của thiếu niên, như có thể truyền đi hơi ấm của ánh nắng, che chắn cơn gió đêm đầu thu không mấy mạnh.

Nhưng chỉ dựa vào chiếc áo khoác này, có thể vượt qua mùa đông giá rét không?

Cô luôn có thói quen lên kế hoạch trước, đưa ra những lựa chọn chu toàn.

Vì vậy, chiếc áo khoác này, chỉ là một chiếc áo khoác; sự quan tâm này, chỉ là sự quan tâm.

Suy nghĩ của Cung Tịch Chiếu đơn giản, trong sáng hơn cô nhiều, không hề vòng vo, phức tạp như cô. Trước mắt vẫn là dòng xe cộ đông đúc, trời ngày càng tối.

"Cô về trường phát biểu mấy năm rồi?" Cậu thuận miệng hỏi.

"Hai năm."

"Ồ." Cậu trầm ngâm. Năm cô mới về vừa hay là năm cậu học lớp 12, như thể một mối nhân duyên vừa vặn đến với cậu.

Hai người đứng đợi tại chỗ khoảng hai mươi phút, Quách Di Trân phát hiện tài xế lại hủy đơn. Không còn cách nào khác, cô đành phải gọi xe lại, nhưng giờ này gọi xe càng khó khăn hơn, hệ thống xếp hàng hai mươi phút mới có một chiếc xe rồi lại cần hai mươi phút nữa mới đến.

Trời đã tối hẳn.

Dù vào giờ cao điểm xe cộ luôn đông đúc, thậm chí hỗn loạn, nhưng thành phố này luôn dùng thời gian như một liều thuốc chữa lành. Lượng xe thưa dần, gió đêm mát mẻ hơn, dưới ánh đèn neon, nhịp sống lại càng náo nhiệt.

Về đến nhà, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng. Cung Tịch Văn không về, nghe nói có tiệc. Hai người ăn cơm xong mới lên lầu.

Cung Tịch Chiếu bảo Quách Di Trân đợi mình trong phòng trước. Cậu cần phải tắm rửa trước, để dòng nước mát lạnh cuốn đi sự nhớp nháp trên người, cậu không muốn ngồi bên cạnh Quách Di Trân trong tình trạng như vậy.

Tắm xong, trên đường về phòng, Cung Tịch Chiếu nhận được điện thoại của Lâm Vũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!