Chương 12: (Vô Đề)

Cung Tịch Chiếu cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, chưa kịp quay đầu lại xem là ai đã nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng quen thuộc bên tai: "Chai nước cam đó bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho cậu."

Cung Tịch Chiếu hơi nghiêng đầu, trả lời cô: "Triệu Vũ Hào trả tiền, cậu hỏi cậu ta."

"Ừm." Trác Mẫn quay đầu lại nhưng không có ý định di chuyển chỗ ngồi.

Cảm thấy khuỷu tay hai người chạm vào nhau, Cung Tịch Chiếu có chút không tự nhiên ngả người ra sau, buông thõng hai tay bên ghế, tránh va chạm.

Buổi phát biểu sắp bắt đầu, hội trường tràn ngập sự náo nhiệt, tiếng bàn tán ngày càng lớn. Lúc Cung Tịch Chiếu ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, Quách Di Trân đang nói chuyện với hai sinh viên xuất sắc khác, trên mặt thỉnh thoảng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.

Cậu quá tập trung vào cảnh tượng trên sân khấu, đến mức một lúc sau mới phát hiện Triệu Vũ Hào ngồi bên cạnh.

Cậu ngạc nhiên: "Chẳng phải cậu ngồi ở giữa làm bài tập rồi sao?"

Triệu Vũ Hào nhướng mày: "Tôi phát hiện hai đàn chị xuất sắc đều là mỹ nhân nên tạm thời thay đổi quyết định, không thể để cậu một mình tận hưởng cảnh đẹp ở cự ly gần được."

Cung Tịch Chiếu lườm cậu ta một cái: "Nông cạn."

Cậu nhìn quanh, phát hiện không ít bạn học ban đầu ngồi ở phía sau đều tự giác di chuyển lên các hàng ghế trước. Cậu bất lực thở dài: "Haizz, mấy người này…"

Trác Mẫn đột nhiên xen vào, bỏ qua Cung Tịch Chiếu hỏi Triệu Vũ Hào: "Triệu Vũ Hào, chai nước bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu."

Triệu Vũ Hào xua tay: "Mời cậu uống thôi, lần sau đổi lại cậu mời tôi."

Trác Mẫn còn định nói gì đó lại thấy trưởng khối bước lên bục chủ trì dưới ánh đèn, bắt đầu giữ trật tự để buổi phát biểu diễn ra thuận lợi. Cô đành phải nuốt lời vào bụng, ngoan ngoãn giữ im lặng.

Cung Tịch Chiếu ngẩng đầu, vẻ như đang tập trung vào trưởng khối nhưng thực ra khóe mắt đều hướng về Quách Di Trân ở giữa sân khấu. Tim cậu đập nhanh một cách khó hiểu, sự mong đợi lan tỏa vào máu, nếu trước mặt có một tấm gương, có lẽ sẽ chiếu ra những vì sao lấp lánh trong mắt cậu.

Quy trình của buổi phát biểu rất đơn giản, ba sinh viên xuất sắc lần lượt chia sẻ kinh nghiệm học tập, sau đó học sinh sẽ đặt câu hỏi cho bất kỳ đàn anh hoặc đàn chị nào.

Đến lượt Quách Di Trân phát biểu, cô nhìn hội trường không còn một chỗ trống, không hề có chút e dè, nội dung bài phát biểu ngắn gọn, mạch lạc, không quá khiêm tốn, không quá kiêu ngạo, tự tin, phóng khoáng lại pha chút hài hước khiến người nghe bất giác đi theo dòng suy nghĩ của cô.

Cung Tịch Chiếu đột nhiên cảm thấy, cô thực sự là một người có tố chất làm giáo viên.

Vì nội dung hấp dẫn và sinh động nên khi bài phát biểu của cô kết thúc, không ít học sinh cảm thấy chưa thỏa mãn.

Triệu Vũ Hào cảm khái nói: "Đàn chị này đúng là tài sắc vẹn toàn."

Cung Tịch Chiếu bực bội đáp lại: "Đối với cậu có thể là đàn chị, đối với tôi thì không phải."

"Cái này cậu nói sai rồi," Triệu Vũ Hào vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu đã nói là "đàn chị", thì không thể xét theo tuổi tác mà nên xét theo "học", vì vậy, dù tuổi của cô ấy lớn hay nhỏ hơn chúng ta, trong lĩnh vực "học", cô ấy vẫn được coi là đàn chị của chúng ta."

Cung Tịch Chiếu lườm cậu ta một cái, thầm nghĩ: "Ai "chúng ta" với cậu, tôi không nhận cô ấy là chị đâu."

Quách Di Trân rõ ràng là một cô gái còn nhỏ tuổi hơn cậu.

Cậu lại tập trung sự chú ý vào Quách Di Trân. Bài phát biểu của cô đã xong, micro đã được chuyển cho đàn anh bên cạnh, lúc này cô đang hơi nghiêng mặt, yên lặng lắng nghe đàn anh chia sẻ kinh nghiệm.

Ánh đèn trong hội trường rực rỡ, mà cô ngồi đó còn tươi đẹp hơn tất cả.

Bài phát biểu hùng hồn của đàn anh trở thành nhạc nền.

Cậu như nhập định nhìn cô, suy nghĩ bay xa ngàn dặm. Cô là Quách Di Trân đã dũng cảm đứng ra che chở cậu trong nhà máy, là Quách Di Trân suy sụp, nước mắt lưng tròng trước chiếc taxi, cũng là Quách Di Trân mỗi đêm dưới ánh đèn dịu dàng tỉ mỉ giảng giải kiến thức cho cậu.

Càng là Quách Di Trân lúc này đang ngồi trên sân khấu bình tĩnh, ung dung nhìn xuống họ.

Một năm này, cô sẽ cùng cậu đi hết con đường đầy ắp những chữ cái, ký tự, công thức này, và một năm sau, cậu sẽ không còn lý do chính đáng nào để giao tiếp với cô nữa. Cậu dĩ nhiên không cam lòng, cũng không muốn.

Trong lúc cậu mải mê suy nghĩ, bài phát biểu của đàn anh đã kết thúc. Đến phần học sinh đặt câu hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!