Chương 1: (Vô Đề)

"201 điểm? Cũng được, nhiều hơn 200 điểm so với dự đoán của tao."

Ánh mắt Quách Di Trân dừng lại trên sân ga ngoài cửa sổ.

Có vài hành khách đang vội vã kéo vali trèo lên toa xe, cũng có người thảnh thơi phả ra làn khói thuốc lượn lờ giữa không trung.

Cùng một khung thời gian, nhưng những hình ảnh đó lại bị chia cắt thành các thế giới khác nhau một cách bí ẩn.

"Học lại? Đùa gì thế? Học cùng một đám đàn em, bị cười cho chết mất."

Nhân viên sân ga dịu dàng nhắc nhở cửa toa tàu sẽ đóng sau một phút nữa.

Người hành khách đang hút thuốc chẳng vội vã, dập tàn thuốc trên nắp thùng rác, lau đi lớp mồ hôi bị cái nắng hè hầm hập ép ra trên trán, rồi từ từ bước vào toa tàu.

Tàn thuốc còn sót lại vẫn tiếp tục bốc lên làn khói trắng cuồn cuộn, như đang dùng ngôn ngữ của thế giới mà nó thuộc về để bày tỏ luyến tiếc.

"Không học nữa, đi làm kiếm tiền, sớm bước vào xã hội, đợi đến lúc bọn mày tốt nghiệp đại học, tao đã là lão làng dày dạn kinh nghiệm rồi. Tao đi rồi, còn một trạm nữa là tới, công việc do một thằng bạn giới thiệu."

Cửa toa từ từ đóng lại sau vài tiếng bíp trong trẻo.

Trong toa tàu vang lên những tiếng ồn ào náo nhiệt, xen lẫn tiếng khóc non nớt của trẻ con, tiếng nhai thức ăn và những giọng nói chuyện khác nhau.

Tất nhiên, còn có cả giọng của chàng trai đang nói chuyện điện thoại bên cạnh Quách Di Trân.

Trong trẻo xen lẫn chút từ tính, có chút gì đó giống giọng nam MC radio đêm khuya, nhưng thiếu đi sức mạnh đồng cảm sâu sắc, ngược lại lại toát lên vẻ non nớt trong veo và sự bất cần phóng khoáng.

Một mùi cay nồng đậm đặc xộc vào không khí, mạnh mẽ chui vào mũi của hành khách.

Tàu cao tốc đã khởi hành, tiếp tục tiến về phía đã định.

Cảnh vật ngoài cửa sổ từ sân ga tĩnh lặng chuyển thành khung cảnh thành phố chuyển động, dưới ánh nắng mặt trời, những tòa nhà với đường nét khác nhau lần lượt lướt qua tầm mắt.

"Dĩ nhiên không phải anh tao. Anh tao gần đây đi công tác nước ngoài rồi, nếu anh ấy biết tao thi được điểm này, một là bắt tao học lại, hai là cho tao ra nước ngoài, tuy anh ấy cũng không ép được tao nhưng nghe anh ấy giảng đạo lý nửa ngày cũng phiền lắm. Tao đặc biệt chuồn đi trước khi anh ấy về. Là một thằng bạn quen lúc chơi game giới thiệu. Chắc chắn đáng tin cậy, bọn tao chơi game cùng nhau hơn nửa năm rồi, nó bảo tao đến ga thì gọi cho nó, nó sẽ ra đón."

Trên ô cửa sổ gần đó có một vết bẩn loang lổ thu hút sự chú ý của Quách Di Trân, cho đến khi điện thoại rung lên cô mới thu lại ánh mắt, cúi xuống nhìn màn hình điện thoại.

Là tin nhắn từ học sinh lớp học thêm.

"Em được 620 điểm! Cảm ơn cô Quách đã tận tình dạy dỗ trong một năm qua!"

Khóe miệng đã cứng đờ mấy ngày nay cuối cùng cũng khẽ cong lên, cô nhắn lại một câu chúc mừng.

"Được rồi, nếu anh tao về hỏi tung tích của tao, bọn mày cứ nói tao đi làm thêm ở tỉnh khác, cụ thể ở đâu thì không rõ. Có chuyện gì thì báo lại cho tao. Cúp máy đây, bye."

Sau đó điện thoại của Quách Di Trân lại nhận được vài tin nhắn báo điểm, có vui có buồn, cô dựa theo nội dung mà chúc mừng hoặc an ủi.

Chỉ còn một trạm nữa là đến đích. Khoảng mười lăm phút sau, trong toa tàu vang lên giọng báo ga ngọt ngào, chuẩn xác của nhân viên tàu. Quách Di Trân kiểm tra chiếc túi xách mang theo người, không có hành lý gì thêm, cô chỉ đến nơi này giải quyết một việc trong thời gian ngắn.

Còn chàng trai bên cạnh thì khác, cậu ta mang theo một chiếc vali khá lớn, còn đeo thêm một chiếc ba lô trông không hề nhẹ. Cậu ta cao ráo, đứng dậy là đã lấy được chiếc vali màu đen sẫm trên giá hành lý xuống.

Đặt vali xuống bên cạnh, cậu ta lại ngồi xuống ghế, cầm điện thoại lướt xem, dường như hoàn toàn quên mất mình đã tiện tay đặt chiếc máy tính bảng ở mép ghế.

Tàu cao tốc dừng lại, cửa xe từ từ mở ra, hơi thở của cuộc sống đời thường len lỏi vào toa tàu tạm dừng này.

Cậu ta nhét điện thoại vào ngăn ngoài cùng của chiếc ba lô đen, đứng dậy, đeo ba lô lên, đẩy vali chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã." Quách Di Trân đột nhiên gọi cậu ta lại.

Cậu ta dừng bước, quay đầu lại, nhìn gương mặt trông không chững chạc hơn mình là mấy của người ngồi cạnh, hơi ngạc nhiên: "Gọi tôi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!