Tiêu Hàn vẫn ôm một bụng hoả khí lẩm bẩm mắng Duy Kiên.
Từ trước đến giờ cậu luôn cho rằng, danh tự là thứ chỉ nên cho người khác biết khi có cơ hội gặp mặt lần thứ ba.
Nếu chỉ đơn giản là một người qua đường lướt qua nhau duy nhất một lần trong đời thì không cần thiết phải biết tên tuổi của đối phương.
Vậy nên đối với Tiêu Hàn mà nói, cái người tên Phạm Duy Kiên kia chắc chắn chẳng có ý gì tốt.
Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ Tiêu Hàn chợt nghe thấy tiếng ồn ào cùng tiếng văng tục truyền đến.
Cậu lùi lại vài bước, quay đầu hiếu kỳ nhìn.
Con hẻm này thực ra chỉ là một con đường hẹp nằm giữa hai tòa chung cư cao tầng nối thông phố bên này với phố bên kia.
Trừ khi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, nếu không thì ánh sáng gần như chẳng thể nào chiếu xuống chỗ này được, bởi vậy mà nơi đây thường xuyên xảy ra các vụ xô xát.
Cho nên hầu như mọi người đều không dám sử dụng con đường tắt này, cũng nhờ thế mà con hẻm vốn đã thích hợp nay lại càng trở nên thích hợp để đánh nhau hơn.
Tiêu Hàn gãi gãi đầu, cậu mặc dù không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng mà sáu thằng cao to cơ bắp cuồn cuộn ức hiếp một cậu học sinh hiền lành thấp bé, hoàn cảnh này cậu nhìn không thuận mắt.
Đại ca dùng một tay nắm lấy cổ áo nam sinh yếu đuối trước mặt, xách lên.
Gã hết ngắm nhìn gương mặt thanh tú sáng sủa đang lộ rõ vẻ sợ hãi rồi lại nhìn xuống thẻ học sinh trước ngực cậu ta, cười mỉa mai:
"Nguyễn Minh Đăng, tên đẹp như vậy tại sao lại không có tiền trong người chứ?"
Đột nhiên trong con hẻm vang lên tiếng cười lạnh,
"Thằng ngu này, tên đẹp với tiền bạc thì liên quan đéo gì đến nhau."
Bảy con người không hẹn mà cùng đồng thời hướng mười bốn con mắt về phía đầu hẻm, nơi có một nam sinh vai khoác balo chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Nam sinh nọ dựa lưng vào tường rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt cao vời vợi không một gợn mây như đang suy nghĩ, sau đó cậu đột nhiên bật cười:
"Nguyễn Minh Đăng, tôi nhớ ra rồi. Đây chẳng phải là người đã đạt số điểm tối đa cả bốn bài thi ở kỳ thi tuyển sinh cấp ba năm nay hay sao?" Sau đó nam sinh khẽ lắc đầu, thở dài, "Minh Đăng, anh học hành chẳng giỏi giang gì, thứ hạng lúc nào cũng xếp ở khu dưới cùng của lớp thế nhưng mà tính đến hiện tại, ngoại trừ tên khốn cùng nhà ra thì chưa có ai bắt nạt được anh.
Cậu ấy, học in ít đi một chút thì cậu vẫn cứ đứng đầu nhưng nếu không có khả năng tự bảo vệ bản thân thì cậu làm gì còn mạng để mà đứng đầu nữa.
Sau ngày hôm nay thiên tài cậu nên nghe theo lời của kẻ bất tài này đi.
"Minh Đăng không lên tiếng cũng không gật đầu, ánh mắt một mực dính chặt lấy Tiêu Hàn như để khắc sâu gương mặt anh tuấn của cậu vào trí nhớ, nỗi sợ hãi trong lòng không hiểu sao lại vơi đi hơn nửa. Đại ca nhíu chặt mày, buông cổ áo Minh Đăng ra, gằn giọng nói:"Mày biết gì không? Người nhiều chuyện thường chết sớm.
"Tiêu Hàn híp mắt nhìn đại ca, khẽ nhếch môi:"Mày đã từng xem anime Nhật Bản chưa? Nếu như xem rồi thì mày sẽ phát ra hiện tình huống hiện tại tao chính là nam chính đẹp trai đang chuẩn bị toả sáng."
Dứt lời Tiêu Hàn liền vứt balo sang một bên, nhanh như cắt lao đến trước mặt đại ca tung ra một cú đấm móc với lực đạo kinh hồn.
Đại ca phản ứng không kịp, đầu bị bật mạnh về phía sau, gã đau đớn rên lên một tiếng, cơ thể không tự chủ được loạng choạng lùi vài bước.
Tiêu Hàn dường như chưa thật sự cảm thấy thoả mãn, cậu chộp lấy cổ tay gã kéo giật lại rồi tiếp tục thực hiện một cú đá ngang eo khiến cả người gã vẹo hẳn sang một bên.
Khi nằm bẹp trên nền đất đầy bụi bẩn, trong tiếng hô hoán kinh hoàng của đàn em, đại ca đã nôn ra một ngụm máu nhỏ.
Minh Đăng nhanh chóng chạy đến chỗ Tiêu Hàn, sợ hãi nấp sau lưng cậu, thỉnh thoảng nhịn không được ló đầu ra xem tình hình.
Tiêu Hàn dùng ánh mắt của người trên nhìn kẻ đang chật vật dưới nên đất, hai tay hơi dang ra mang bộ dáng che chở:
Ổn không?
Minh Đăng nhỏ giọng đáp, Em vẫn ổn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!