Khước Nhiên Triết tránh sang một bên và đi ngang qua y với một nụ cười nhếch mép khó nhận thấy trước khi nói:
"Mấy ngày nay tôi bận rộn luyện tập, em đã tìm được người để tặng quà tình yêu?"
"Yêu cái mông của tôi đi, đồ vô ơn," Ôn Tần Khê nghĩ khi đi bên cạnh Khước Nhiên Triết với nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt.
Y nóng lòng muốn xem phản ứng của Khước Nhiên Triết khi biết món quà là dành cho hắn.
Ôn Tần Khê đã có thể hình dung hắn đang quỳ gối cầu xin sự tha thứ khi bản thân y đắm mình trong tia sáng chiến thắng.
"Hahaha yêu, Khước Nhiên Triết, anh càng ngày càng giỏi pha trò. Đó là một thứ để Ông Lâm cảm ơn ông ấy vì đã che chở. Anh đã xem chưa, cha tôi thực sự đã bỏ ra rất nhiều công sức."
Ôn Tần Khê lo lắng giải thích với hy vọng thay đổi chủ đề nếu không y có thể làm hỏng sự ngạc nhiên chỉ để xoa dịu tên ngốc này.
"Vậy tại sao em lại giấu tôi?"
Khước Nhiên Triết hỏi, lững thững đi dọc theo con đường nhìn thẳng vào mắt Lâm Tĩnh Tạ.
Bị Khước Nhiên Triết nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác như một đàn kiến đói đang chích vào má y khiến y đỏ mặt với đôi mắt gian xảo.
Ôn Tần Khê nhìn xung quanh tìm thứ gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của Khước Nhiên Triết, nếu không thì đồ gá sẽ hoạt động ngay bây giờ.
Y để ý thấy một người bán hàng bán bing tanghulu (hồ lô ngào đường) và nói,
"Ừm…xem bing tanghulu này, anh muốn một ít không?" trong khi chỉ về hướng của người bán hàng rong với nụ cười rạng rỡ.
Khước Nhiên Triết đang định từ chối nhưng hơi muộn, Lâm Tĩnh Tạ ngay lập tức bay đến đó.
Hắn hoàn toàn nhận thức được những gì Lâm Tĩnh Tạ đang cố gắng làm nhưng không có năng lượng để tiếp tục ép y ra sự thật.
Hắn chỉ vui vì hắn đã dành thời gian với y.
Ôn Tần Khê chạy lại với hai xiên kẹo, trước khi nắm lấy cổ tay của Khước Nhiên Triết, dẫn y ra khỏi đám đông, qua cầu và dừng lại ở bờ sông ở trung tâm thị trấn.
Khước Nhiên Triết bị mắc kẹt trong sự bàng hoàng với trái tim đập nhanh đến mức nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lâm Tĩnh Tạ kéo hắn theo mà hắnthậm chí không nhận thấy họ đã dừng chạy khi nào.
Đây, Ôn Tần Khê nói, đưa cho Khước Nhiên Triết cả hai xiên kẹo, sau đó cởi ủng gấm và xắn quần lên với ý định ngâm chân xuống sông trong khi ăn nhẹ.
Đây là một trong những cách y giết thời gian trong trò chơi, tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp và đặc biệt thư giãn.
Sau khi làm xong, y lấy lại một cây bing tanghulu trong khi nói:
"Ăn đi, anh trai mua cái này cho em nhưng em không ăn sao," với Khước Nhiên Triết đang mơ mộng.
Khước Nhiên Triết cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái mơ màng lắc đầu từ chối nhưng Ôn Tần Khê không nhận thất bại khi anh lấy một viên từ que và nhẹ nhàng nhét nó vào miệng.
Điều này khiến Khước Nhiên Triết ngạc nhiên, đỏ mặt đến tận chân tóc khi hắn nhai nhìn Lâm Tĩnh Tạ đi đến bờ sông trước khi ngồi xuống nhúng ngón chân vào làn nước mát.
"Nếu em đã như vậy, làm thế nào tôi có thể giữ đây?" cậu nghĩ bước đến ngồi cạnh anh.
Ôn Tần Khê liếc nhìn Khước Nhiên Triết, người đang cúi đầu xuống như thể đang che giấu điều gì đó.
zy nghiêng đầu lại gần để xem Khước Nhiên Triết đang che giấu điều gì, nhưng tất cả những gì y thấy là một khuôn mặt đáng yêu đỏ bừng và không thể kìm chế trêu chọc hắn.
"Khước Nhiên Triết, em nhất định nóng lắm, để ca đây hạ nhiệt cho em nha," y nói, ghé sát vào mặt Khước Nhiên Triết với nụ cười ranh mãnh trên mặt.
Khước Nhiên Triết nao núng lùi lại nhìn y khi một vài giọt nước bắn vào mặt hắn.
"HAHAHAHAHAHA! Đã đủ nguội chưa?" Ôn Tần Khê nói, cười khẩy khi Khước Nhiên Triết cứng nhắc nhắm chặt mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!