Chương 25: BÓNG SÓI – SÁT TÂM.

#CCTK #akayhau

"Còn bao lâu ta mới có thể bay?"

Lê Vĩ than ngắn thở dài.

Phạm vi địa bàn của Thiên Tà Giáo dù là ở khu hạch tâm cũng quá mức to lớn, thân là một tu sĩ như hắn cuốc bộ cũng cảm thấy mỏi nhừ cả hai chân.

Liên tục thi triển thân pháp hàng tháng trời, rốt cuộc nhìn thấy nơi cần đến....

Đó là dãy núi màu trắng cao chạm đến đám mây, tuy rằng không thể nào nguy nga hùng vĩ như Hồ Lô Sơn của Lê Vĩ, nhưng cũng to lớn vô cùng, nhân loại như một con kiến đứng dưới chân núi.

Đây chính là Trường Bạch Sơn, nơi liên tục xảy ra các vụ mất tích bí ẩn của những nô lệ đào linh thạch trong nửa năm qua.... Ngay cả hai vị đệ tử Trúc Cơ đến điều tra cũng biến mất.

Nhìn rừng rậm hoang vu xung quanh núi, Lê Vĩ thầm nghĩ khả năng cao thật sự là do yêu thú cường đại nào đó gây sự.

Hắn bước đến gần, nhìn thấy mấy cái lều dựng gần chân núi, xung quanh có không ít người đang thổi lửa nấu cơm, hầu hết đều là phàm nhân, thanh niên, nam tử ăn mặc rách rưới, làn da ngâm đen, đôi tay thô sạm.

"E hèm, tại hạ là đệ tử trong giáo phái đến!"Lê Vĩ lên tiếng nói.

"Thì ra là tiên trưởng đại nhân, bọn nô tài không kịp tiếp đón, xin đại nhân tha tội."Cả đám phàm nhân kéo đến quỳ rạp xuống đất.

Lê Vĩ suýt chút nhảy dựng lên, thân là người hiện đại, nào có chuyện một đám người quỳ gối trước mặt của mình, cảm thấy vô cùng không thích ứng.

"Làm cái gì thế? Mau đứng lên!"Lê Vĩ quát lớn doạ cho các phàm nhân sợ hãi.

Nhưng cũng không dám làm trái lời hắn, lập tức lật đật đứng lên.

"Các ngươi là ai?"Hắn hỏi.

"Bẩm đại nhân, tất cả chúng tôi đều là nô lệ phụ trách khai thác linh thạch trong núi."Một gã trung niên nhân có vẻ là người đứng đầu đám người, kính cẩn giải thích:

"Nhưng nửa năm qua không ngừng có thành viên trong đoàn chết đi, vì thế chúng tôi quyết định chạy xuống chân núi chờ đợi Chấp Sự đại nhân xuất quan."

Lê Vĩ nghe vậy ánh mắt loé lên, hỏi:

"Làm sao các ngươi biết những nô lệ kia đã chết? Chẳng phải chỉ nói bọn hắn mất tích hay sao?"

Mất tích và chết là hai khái niệm khác biệt hoàn toàn, trong nhiệm vụ chỉ nói những nô lệ mất tích mà thôi.

"Còn nữa, Chấp Sự mà các ngươi nói là ai?"Hắn hỏi tiếp.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, chứng kiến trong mắt đối phương sự sợ hãi, vội vàng giải thích:

"Trong lúc huynh đệ khai thác, đêm xuống thường nghe thấy tiếng gầm quỷ dị, cái bóng một con yêu thú dữ tợn sâu bên trong hầm mỏ chiếu rọi trên thạch động, những huynh đệ không may ở gần gào thét thảm thiết rồi biến mất, chẳng phải đã bị yêu thú đó ăn rồi sao?"

"Về phần Chấp Sự, ngài ấy chính là người quản lý mỏ linh thạch ở Trường Bạch Sơn, tuy nhiên đã bế quan lâu rồi chưa xuất hiện."

Lê Vĩ ngưng giọng hỏi: "Thật sự có cái bóng yêu thú chiếu rọi trong hầm mỏ sao? các ngươi có thấy rõ ràng đó là yêu thú gì không?"

"Bẩm tiên trưởng đại nhân, những người nhìn thấy chân thân yêu thú đều đã chết, mấy người chúng ta may mắn nhìn thấy bóng đen ở phía xa, đó có vẻ là một con sói khổng lồ."Trung niên nhân tiếp tục bẩm báo.

"Chấp Sự mà các ngươi nói đã bế quan, thế ai báo tình hình tại mỏ về trong giáo?"Lê Vĩ hỏi tiếp.

"Là đệ tử của Chấp Sự đại nhân

- Trần công tử."Trung niên nhân hồi đáp.

"Mang ta đi gặp hắn!"Lê Vĩ ra lệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!