Lê Vĩ mất tận năm tháng để xuống tới chân núi kể từ khi chia tay Tiểu Hoàng và bầy khỉ....
Mặc dù Hồ Lô Sơn rất hùng vĩ, nhưng chỉ cần hành tẩu không ngừng, hắn ước tính chỉ cần hơn tháng là đủ để mình xuống núi.
Nhưng dọc đường đi, hắn lại đụng độ không ít yêu thú và tỷ thí với chúng nó.
Có trận Lê Vĩ thắng, có trận vô tình trêu phải một con Man Tượng cấp Tứ Giai, bị một vòi của nó quật trúng, nằm liệt hơn cả tháng trời nên tốn khá nhiều thời gian.
Bất quá cũng nhờ như thế mà kinh nghiệm chiến đấu của hắn tăng lên không ít, lại kết giao được thêm một số yêu thú trên núi, lộ tuyến tại Hồ Lô Sơn cũng trở nên quen thuộc hơn nhiều.
Hồ Lô Sơn linh khí dồi dào, khả năng sẽ có kỳ hoa dị thảo, linh dược, tài nguyên tu luyện các loại.... đáng tiếc ở phương diện này Lê Vĩ lại dốt đặc cán mai, ven đường nhìn thấy vài loại thực vật có màu sắc kỳ lạ cũng không dám thu, lo ngại bị trúng độc lăn quay ra chết thì oan uổng, nên dù không nỡ cũng đành từ bỏ.
Hắn nhận ra mình còn phải học hỏi rất nhiều thứ để có thể miễn cưỡng sinh tồn ở tu chân giới.
"Cầu thang chết tiệt, phải chi ngươi chịu giúp ta!"Lê Vĩ hướng trong lòng mắng chửi.
Cái cầu thang này lai lịch kinh khủng, lại có linh trí.... chỉ cần nó chịu hợp tác và hướng dẫn, hắn cũng chẳng cần phải tự mò mẫm từng bước như vậy.
Đối với sự u oán của Lê Vĩ, cầu thang một chút phản ứng cũng không có.
Bên trong bóng tối, ánh mắt Hắc Phù lấp loé thầm nhũ:
"Y phục và sủng vật của hắn đều không tầm thường."
Nàng đã dõi theo Lê Vĩ xuyên suốt thời gian qua, nhận thấy sau mỗi trận chiến của hắn dù có lần bị đánh cho bất tỉnh nhân sự, thì chiếc trường bào cũ kỹ hắn mặc trên người vẫn không gặp chút tổn hại nào.
Điều này rất không hợp lý.
Nên biết rằng hầu hết tu sĩ bên trong trận chiến đều sử dụng một lớp linh lực bảo vệ xung quanh y phục, tránh trường hợp bị địch nhân đánh rách quần áo, trần truồng như nhộng.
Lê Vĩ lại không biết điều này, thế mà bộ trường bào của hắn vẫn nguyên vẹn sau nhiều lần bị đánh, thậm chí khi bị móng vuốt yêu thú cào cấu trực diện cũng chẳng để lại dù chỉ một vết xước.
Hắc Phù dám khẳng định, trường bào của Lê Vĩ là pháp bảo có đẳng cấp khá cao, chỉ là hắn đang cố che giấu năng lực của nó mà thôi.
Lại thêm con rái cá nhỏ kia cũng khiến nàng chú ý.
Số lần nó bị thương khi giúp đỡ chủ nhân chiến đấu không hề ít, thế mà chỉ cần được ăn vài con cá bình thường, thương thế lại phục hồi với tốc độ nhanh chóng.
Ngay cả nàng là tu sĩ cấp Hoá Thần, nếu không sử dụng đan dược hỗ trợ cũng không thể phục hồi thương thế một cách kinh khủng như vậy.
Hắc Phù nhận định Lê Vĩ là một hạt giống tu luyện tốt, có thiên phú, có ý chí nghị lực cũng có cơ duyên đi kèm.... tuy nhiên vẫn còn khá non nớt.
Giống như việc sau khi thu được Chính Tà Kiếm Pháp, hắn lại không ra tay phá huỷ tảng đá ghi chép khẩu quyết của nó.
Giả sử ngày sau luyện thành môn kiếm pháp này, chẳng may có kẻ mang địch ý vô tình phát hiện khẩu quyết còn sót lại trên đá, từ trong các khẩu quyết đó tìm ra nhược điểm của Chính Tà Kiếm Pháp, thậm chí là sáng tạo ra thủ đoạn khắc chế.... điều đó chẳng khác nào tự lưu lại hậu hoạ cho mình.
Lại thêm việc hắn cố gắng che giấu trường bào đang mặc trên người là một pháp bảo, nhưng không biết cách dùng linh lực bảo vệ xung quanh y phục, dẫn đến chỉ cần có kẻ hữu tâm chú ý.... chắc chắn sẽ nhận ra sự bất phàm, tham lam ngấp nghé.
Chưa kể xuyên suốt đường xuống núi tồn tại một vài linh dược có thể trực tiếp phục dụng để gia tăng tu vi, nhưng Lê Vĩ cũng không đủ kiến thức để thu lấy chúng.
Rõ ràng hắn còn phải học thêm rất nhiều thứ mới có thể lăn lộn ở tu chân giới, đặc biệt là tại một nơi mạnh được yếu thua như Thiên Tà Giáo.
Hắc Phù không ra tay can thiệp, ngược lại nàng đều ghi chép tỉ mỉ những điểm mạnh, điểm yếu của Lê Vĩ, báo cáo với Tần Thuỷ Dao mỗi tháng.
Lê Vĩ không biết Hắc Phù đã sớm quen thuộc mình như đọc một cuốn sách.
Rời khỏi Hồ Lô Sơn, hắn quay người nhìn lại ngọn núi sừng sững phía sau lưng.
Chính những chuyện xảy ra tại ngọn núi này đã thay đổi vận mệnh của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!