Chương 21: CHÍNH HAY TÀ?

Xuyên suốt một tháng, Lê Vĩ ở bên trong núi chiến đấu với Tiểu Hoàng, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu.

Thời gian đầu, hắn liên tục bị Tiểu Hoàng đánh bại....

Sau những lần bại trận, Lê Vĩ cũng nhận ra điểm yếu của mình so với Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng là yêu thú, cơ thể bẩm sinh của nó so với nhân loại vốn đã vượt trội, lại thêm nó là Hầu Tộc.... tốc độ và các giác quan cũng cực kỳ nhanh nhẹn.

Bên trong chiến đấu, tốc độ ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả.

Mặc dù có được Tam Ảnh Bộ Pháp khiến tốc độ di chuyển của hắn rất nhanh, nhưng tốc độ di chuyển không phải là tất cả, sự chênh lệch còn đến từ tốc độ tấn công, tốc độ phòng ngự và tốc độ ứng biến.

Giống như mỗi lần hắn thi triển được một chiêu vũ kỹ thì Tiểu Hoàng đã đập ra hai côn.... một côn vừa mạnh mẽ đập nát thế công của hắn, một côn giáng vào cơ thể hắn.

Thế là Lê Vĩ tập trung vào việc rèn luyện tốc độ xuất chiêu, hắn cố gắng thúc đẩy linh lực trong cơ thể vận chuyển nhanh hơn mức bình thường bất chấp sự đau đớn của kinh mạch, mỗi một lần đánh xong cả người đều kịch liệt đau nhức.

Tuy chỉ là Trúc Cơ Hậu Kỳ, nhưng hắn dần dần bắt kịp tốc độ công kích của một Kim Đan Trung Kỳ.

Điều này một phần là nhờ Tiểu Linh Thụ tích trữ linh lực cho hắn trước mỗi trận chiến, đổi lại là tu sĩ bình thường.... dù ra chiêu nhanh hơn thì nguồn linh lực trong đan điền cũng không đáp ứng nổi.

Thế là từ bại trận, Lê Vĩ chỉ mất một tháng đã đánh ngang tay với Tiểu Hoàng.... khiến nó vô cùng chấn kinh và bội phục, thật tâm xem hắn như bằng hữu.

Tiểu Bối vừa xem chủ nhân và Tiểu Hoàng kịch chiến, vừa tìm mấy con khỉ mạnh mẽ trong bầy tỷ thí, lấy một địch ba, địch bốn đều giành chiến thắng.... biểu hiện so với Lê Vĩ vượt trội hơn rất nhiều khiến hắn chỉ biết âm thầm cảm thán, không hổ danh là yêu thú sở hữu hai loại Đại Mệnh Cách, thiên phú so với Tiểu Mệnh Cách như mình thật là một trời một vực.

Trong quá trình giao đấu, Lê Vĩ cũng cố gắng mô phỏng theo Côn Pháp của Tiểu Hoàng vì thấy rằng nó rất lợi hại.

Bản thân hắn tuy không phải người đến từ Huyền Binh Đại Lục kia nhưng cũng vô cùng đam mê với các loại vũ khí.

Chỉ cần là một thanh niên nhiệt huyết, ai chưa từng ôm mộng ngạo kiếm giang hồ? ai chưa từng mơ tưởng thần binh nơi tay, quét ngang vạn địch?

Huống hồ hắn đã tu luyện Âm Dương Khí Quyết, môn công pháp này chỉ phát huy sức mạnh khi sở hữu vũ khí phù hợp mà thôi.

Lê Vĩ cũng vì vậy mà rất muốn có được một loại vũ khí cho riêng mình, trở thành chiến hữu cùng hắn ngang dọc võ lâm.

Nghe Tần Thuỷ Dao đề cập đến Danh Khí càng khiến hắn nhiệt huyết sôi trào....

Lần này lại thấy Tiểu Hoàng thi triển Côn Pháp rất lợi hại, cho nên muốn học theo nó để sử dụng.

Hắn tìm một khúc cây thon dài, sau đó điều động Âm Dương Lực gia trì quanh thân cây để gia tăng uy lực, xem nó như trường côn mà sử dụng.

Đáng tiếc, Lê Vĩ còn chưa thiên tài đến mức có thể học được công phu từ đối thủ chỉ thông qua việc giao đấu, dù có bắt chước thế nào cũng không thể sánh bằng con khỉ vàng này.

So với cách Tiểu Hoàng dùng côn vừa nhanh, lực và dứt khoát.... côn ở trong tay Lê Vĩ lại không thể hiện được gì, trăm ngàn nhược điểm cứ thế phơi bày ra, bị Kim Côn nện vào người liên tục đến thổ huyết.

"Đến! Chúng ta lại chiến đấu ba trăm hiệp, ta không dễ dàng từ bỏ như thế đâu."

Lê Vĩ hai chân run rẩy chống côn đứng lên, mặt mũi bầm tím hướng Tiểu Hoàng mở miệng yếu ớt.

Nói đến sự kiên trì hay nghị lực gì đó, bản thân hắn cũng không nhận ra mình quả thật rất lỳ lợm.

Một kẻ ở thời đại mạt pháp, sẵn sàng dốc hết vốn liếng ra tu luyện cô độc hơn chục năm đến khi đột phá Trúc Cơ.

Điều này không phải ai cũng làm được.

Một chút thất bại ban đầu sao có thể làm hắn nản lòng thoái chí?

Lê Vĩ đã quyết định sẽ đánh với Tiểu Hoàng đến khi nào học được cách dùng vũ khí thì mới thôi.

Một năm không được thì mười năm....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!