Chương 20: BẦY KHỈ

"Cái ngọn núi này lớn đến mức nào chứ?"

Cùng Tiểu Bối lang thang ba ngày, Lê Vĩ nhịn không được ngửa đầu lên trời cảm thán.

Hồ Lô Sơn không hổ là địa bàn của nhân vật đại trưởng lão, nó rộng lớn vượt quá suy nghĩ của hắn.

Mấy lần trước lên đến đỉnh đều được cường giả dùng thủ đoạn đặc biệt mang lên nên không có ấn tượng, hiện tại đích thân đi khám phá, hắn mới biết Tiểu Lục Lâm chẳng là cái đinh gì so với rừng rậm trên ngọn núi này.

Lê Vĩ vốn nghĩ rằng chỉ cần băng băng chạy là có thể xuống núi, nhưng địa hình hiểm trở, rừng rậm quanh co, Linh Thức quét chẳng được bao nhiêu, việc xuống chân núi đối với một tiểu tu sĩ Trúc Cơ như hắn còn không biết phải đến ngày tháng năm nào.

"Thôi kệ, chẳng có gì phải gấp, nhân cơ hội này gia tăng kinh nghiệm chiến đấu." Lê Vĩ thầm nghĩ.

Sột soạt.

Chợt bụi rậm bên cạnh động đậy, một con Hổ Răng Kiếm từ bên trong bước ra khiến Lê Vĩ hai chân mềm nhũn, mà Tiểu Bối ở trên vai hắn cũng xù hết cả lông lên.

"Ực, cái này hơi quá rồi..." Lê Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, tay chân lạnh buốt.

Nói thế nào thì nói, ngoại trừ Tiểu Bối vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Yêu Thú ở khoảng cách gần, cái sự hung tàn, hình thể to lớn gấp hàng chục lần của nó mang đến áp lực cực lớn.

Dựa theo ước tính của Lê Vĩ, con quái vật trước mắt nặng khoảng ba tấn là ít, một trảo của nó đủ để nghiền nát cơ thể mình.

Vội vàng vận chuyển Linh Lực lấy lại bình tĩnh, Lê Vĩ toàn thân căng thẳng, cố gắng tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng con Hổ Răng Kiếm kia chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn như xem lấy một con kiến hôi, ngữ xuất kinh nhân:

"Tên đệ tử Trúc Cơ nho nhỏ không đủ nhét kẻ răng, ai thèm ăn ngươi mà sợ?"

"Nói tiếng người?" Lê Vĩ trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó hắn chợt nhớ đến dựa theo những gì nghiên cứu được trong tiểu thuyết ở đời trước, Yêu Thú đạt đến đẳng cấp nhất định sẽ có được linh trí rất cao, nói tiếng người là chuyện bình thường, thậm chí còn có khả năng biến thành nhân loại.

Mà con Hổ Răng Kiếm này dù sao cũng được nuôi trên Hồ Lô Sơn của Cốt Giang, khả năng đã nhiều lần tiếp xúc với tu sĩ của Thiên Tà Giáo, không phải "động vật hoang dã" thấy gì cắn đó.

Nghĩ đến đây, Lê Vĩ vội vàng chắp tay thành khẩn:

"Hổ tiền bối, ta muốn tìm một ít yêu thú rèn luyện khả năng chiến đấu, không biết ngài có thể chỉ điểm?"

"Trẻ nhỏ dễ dạy." Hổ Răng Kiếm hài lòng trước thái độ của hắn, gật đầu hất cằm hướng về phía trước:

"Chạy thẳng trăm dặm sẽ đến địa bàn của một bầy tiểu hầu, con đầu đàn là Tam Giai."

Yêu Thú phân cấp chia làm Cửu Giai, tương ứng với cửu đại cảnh giới của tu sĩ nhân loại.

Như thế Tam Giai yêu thú chính là tồn tại sánh ngang với Kim Đan.

Nhớ đến trận chiến với Xuân Phong Đạo Nhân, Lê Vĩ cảm thấy cấp Kim Đan quả thật thích hợp để mình và Tiểu Bối rèn luyện.

Tam Giai Yêu Thú lại bị con Hổ Răng Kiếm này xưng là Tiểu Hầu, vậy thực lực của nó chắc phải đạt đến Tứ Giai, thậm chí hơn cả Tứ Giai.

"Đa tạ Hổ tiền bối!"

Lê Vĩ cảm kích, lập tức hướng về phía trước lao vọt đi.

Rất nhanh, trước mặt hắn quả nhiên xuất hiện vài con khỉ nhỏ ngồi ở trên cây đang ăn quả dại.

Thoáng cảm ứng, đám khỉ này thực lực chỉ ở mức Nhất Giai, không đủ để hắn rèn luyện.

Lại tiến sâu hơn, thanh âm náo nhiệt truyền vào tai, một bãi đất trống bên bờ suối giữa rừng cây hiện ra trong tầm mắt, nơi có hàng trăm con khỉ đang hò hét, đứng thành vòng tròn cổ vũ cho mấy con khỉ trong bầy đánh nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!