Trong căn hộ 1310, Văn Thanh ôm Công Phượng dỗ dành, bầu không khí ngọt ngào ấm áp.
Trái lại, ở bên ngoài lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Cách đây ít phút, Tuấn Anh vừa từ tòa soạn về tới chung cư, thấy Văn Hoàng ở hành lang cùng một vài người hàng xóm, Đức Chinh, Tiến Dũng, Nguyên Mạnh và Thành Chung, liền đi tới nói mình và Văn Hoàng có chuyện riêng cần trao đổi. Sau đó cũng không đợi mọi người phản ứng gì, anh đã một mạch kéo Văn Hoàng đi về phòng, lực kéo rất mạnh và động tác cũng đột ngột, khiến Văn Hoàng dẫu cao to hơn nhưng suýt chút nữa đã bị lôi cho ngã đập mặt xuống đất.
Mấy người không liên quan đứng nhìn theo mà cũng không khỏi nuốt nước bọt...
"Anh đẹp trai kia là ai thế? Gây thù chuốc oán gì với anh Thanh anh Tuấn Anh à?" Thành Chung xoa cằm thắc mắc.
"Mới bị anh Thanh đánh bầm dập xong giờ tới anh Tuấn Anh... hỏng hết cả nhan sắc, tội quá..." Đức Chinh chép miệng.
"Thế kia mà đã bảo đẹp trai á? Đẹp làm sao bằng tao được!" Tiến Dũng chống nạnh hất hàm nói một câu chẳng mấy ăn nhập.
"Thôi! Đẹp trai với không đẹp trai cái gì? Tuấn Anh về rồi, mình không hóng được nữa đâu, về phòng hết đi." Anh già Nguyên Mạnh phất phất tay với mấy cậu em.
"Nhưng mà em muốn ở lại xem." Đức Chinh giậm chân kháng nghị: "Nhỡ đâu anh đẹp trai kia bị đánh thảm quá, em có thể đưa đi bệnh viện, tiện xin infor làm quen. Hí hí."
"Mê trai không cần phân đối tượng à?" Tiến Dũng nhăn mày dè bỉu: "Không nghe anh Thanh chửi ông ấy là thằng tồi, bảo ông ấy tránh xa anh Phượng ra sao? Chín phần mười là loại không ra gì rồi."
"Kệ chứ!" Đức Chinh tỏ vẻ không quan tâm: "Có nhiều chuyện nhìn vậy chứ hổng phải vậy mà, như Dũng cao to thế này đâu ai nghĩ Dũng sợ bóng tối."
2
"..."
"Chinh nói đúng đấy." Thành Chung tán đồng: "Mà cho dù có xấu xa thì mình vẫn có cơ hội cảm hóa được mà. Chung thấy anh này ngon hơn Dũng đó Chinh. Chung mà chưa có chồng là Chung cũng hốt rồi. Tiến tới đê!"
"Hừ! Chẳng ra làm sao?" Tiến Dũng hậm hực khoanh tay, quay ngoắt đi về phòng, không thèm để ý đến hai thanh niên mê trai kia nữa.
"Chậc! Có người quê rồi kìa." Thành Chung vẫn còn nói với theo chọc ghẹo, thành công khiến bước chân ai kia càng thêm nhanh hơn, giậm mạnh hơn xuống nền đá hoa, phát ra tiếng bộp bộp đầy tức tối.
Đức Chinh nhìn theo mà không khỏi bật cười, đẹp trai ngon nghẻ dễ thương đó, mỗi tội cái mỏ hơi hỗn. Nhưng không sao, sớm muộn cũng bị nghiệp quật thôi.
1
"Được rồi được rồi, Dũng nó cũng đi về rồi, ba anh em mình đừng đứng đây nữa, lát Tuấn Anh ra có khi mình dính đạn lây đấy, về nhà tránh bão đi. Có gì lên nhóm chat hóng, ha." Anh già Nguyên Mạnh lần nữa lên tiếng giải tán, còn chủ động đẩy hai cậu em mê trai vẫn đang cố ngoái lại nhìn cánh cửa phòng 1311, luyến tiếc "anh đẹp trai lạ mặt" vừa xuất hiện kia.
Hai cậu căn bản không biết, trong mắt Tuấn Anh cũng như những người khác cùng nhóm bạn thân của Công Phượng (ngoại trừ Minh Vương), "anh đẹp trai" này có thể coi là một kẻ tội đồ.
Đáng lý ra họ sẽ chẳng ghét Văn Hoàng nhiều như thế, vì chuyện năm đó anh cũng là một nạn nhân, cũng vì vạn bất đắc dĩ mới trót bỏ rơi Công Phượng vào lúc không nên bỏ rơi nhất. Có điều, vì đã bảy năm trôi qua rồi anh vẫn không chịu buông, vẫn quay lại dây dưa khiến Công Phượng chịu nhiều đả kích, cuộc sống thoáng chốc bị đảo lộn, cho nên ác cảm của mọi người đối với anh mới càng nặng thêm.
1
Tiêu biểu như Tuấn Anh, một người vốn điềm đạm ít khi nóng giận, vậy mà từ lúc thấy Văn Hoàng cho đến bây giờ, thái độ chưa một giây một khắc nào tỏ ra ôn hòa, luôn luôn nhìn chằm vào người đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo như băng và bén nhọn như dao. Văn Hoàng cũng biết mình là người có lỗi, cho nên không dám có ý kiến gì, chỉ ngồi im trên ghế, đầu cúi thấp, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Tuấn Anh ngồi đối diện cũng không lên tiếng, đoán chừng là đang cho mình thời gian để ổn định lại cảm xúc trong lòng. Hơn ai hết, anh biết tức giận sẽ hỏng việc, nên trước hết phải bình tĩnh đã.
Chỉ là, anh thì như vậy, nhưng bạn anh mà cụ thể là Văn Toàn và Hồng Duy lại không.
Mấy phút sau, cả hai về tới, vừa nhìn thấy Văn Hoàng trong phòng khách đã lập tức nổi cáu. Văn Toàn lao tới túm cổ áo Văn Hoàng, hai mắt hừng hực ánh lửa như muốn hỏa thiêu luôn con người trước mặt, cậu gằn giọng nói: "Đồ khốn! Tại sao lại là ông nữa? Ông làm gì Phượng của tôi rồi?"
Hồng Duy ở bên cạnh không hề có ý định can ngăn, còn bồi thêm vào: "Con người chứ có phải con trâu con bò đâu mà nói hoài không nghe? Ông thấy Công Chúa chưa đủ khổ hay sao? Đã cảnh cáo rồi vẫn còn xuất hiện trước mặt anh ấy, hôm nay tôi với Nhô với Toàn phải xẻ xác ông!"
4
Trước sự tức giận của hai người, Văn Hoàng không sợ hãi, song lại có vẻ như áy náy ân hận, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi... Tôi không biết... không biết Phượng lại ám ảnh sâu tới như vậy."
5
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!