Chương 33: Thay Thế

Vụ "hôn gái trước cửa nhà" của Văn Toản sau khi được Hoàng Đức thông báo lên nhóm chat thì đã lập tức gây chấn động cả tầng 13, khiến hơn một nửa số người đang ở nhà phải ló đầu ra xem.

1

Nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện cá nhân, để mọi người nhìn vào như vậy sẽ không hay, cho nên Văn Xuân đã nhanh chóng đẩy cả Văn Toản lẫn cô gái kia vào nhà, đóng cửa giải quyết.

Lúc này, cả ba đang ngồi trong phòng khách, mỗi người một ghế, theo như yêu cầu của Văn Xuân. Em đối diện với cô gái kia, Văn Toản ở giữa. 

Vừa mới ngồi xuống, Văn Toản đã vội vàng muốn lên tiếng giải thích: "Xuân ơi! Chuyện không phải như thế đâu. Xuân nghe anh nói đã. Anh..."

Nhưng Văn Xuân lại cắt ngang cậu: "Toản bình tĩnh đi, em chưa nói gì mà."

1

"Nhưng mà anh..." Văn Xuân càng như thế, Văn Toản lại càng cuống lên: "Anh không muốn Xuân hiểu lầm anh. Anh với Quỳnh không hề có gì cả! Lúc đó..."

"Lúc đó là em hôn anh Toản." Phương Quỳnh

- cô gái nhân vật chính trong vụ drama vừa rồi, cũng chính là người ở bệnh viện cùng Văn Toản tối hôm trước, đồng thời là người yêu cũ của cậu...

- lên tiếng: "Nhưng bọn em là người yêu của nhau mà, có vấn đề gì mà phải giải thích với anh ạ?"

5

"Cô bị điên à?" Văn Toản vừa nghe Phương Quỳnh nói xong thì đã nổi cáu, mặt đỏ bừng, lớn tiếng quát: "Tôi với Xuân mới là người yêu! Cô chỉ là người yêu cũ thôi!" Đoạn, cậu quay ra níu tay Văn Xuân: "Xuân ơi đừng nghe cô ta nói linh tinh. Bọn anh thực sự không có gì hết! Xuân nhất định phải tin anh!"

Trái lại với sự cuống quýt của Văn Toản, Văn Xuân chỉ thản nhiên mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ lên tay Văn Toản, nói: "Toản không cần nói đâu, em hiểu, em hiểu hết mà."

"Xuân..." Thái độ của em làm Văn Toản có chút hoang mang: "Em không giận sao?" 

1

Văn Xuân lắc lắc đầu, từ ánh mắt đến cử chỉ đều thể hiện ra cậu đang hoàn toàn bình tĩnh, không hề có một chút cảm xúc tiêu cực nào. Thế nhưng, nếu để ý kỹ, thì nơi đáy mắt kia mơ hồ như đang dâng lên một hồi gợn sóng. 

Người mình yêu hôn người con gái khác, làm sao có thể không buồn không giận? Thế nhưng... em có cái quyền đó sao?

"Anh ấy có quyền gì mà giận?" Vô tình hữu ý, Phương Quỳnh lại nói ra đúng những điều Văn Xuân đang suy nghĩ: "Chỉ là đồ dùng tạm thời thôi mà."

4

"Cô câm miệng lại cho tôi! Ai cho cô nói Xuân như thế?" Văn Toản thực sự bực mình. Nếu không phải vì Phương Quỳnh là con gái, hẳn cậu đã cho cô ta một cái tát rồi.

5

Đúng là hai người từng là người yêu, từng tình nghĩa một thời, nhưng những việc cô ta làm với Văn Toản trong quá khứ đã khiến mối quan hệ giữa hai người tan nát đến mức không thể nào hàn gắn lại được nữa rồi. Thêm vào đó, mấy hôm nay cô ta quay lại làm phiền Văn Toản, khiến chút hảo cảm ít ỏi còn sót lại trong cậu cũng đã bay biến sạch trơn. Bây giờ, cậu chỉ muốn cô ta ra khỏi đây, để cậu có thể nói chuyện với Văn Xuân cho đàng hoàng.

Có điều, cô ta lại là do Văn Xuân mời vào nhà... 

"Xuân ơi." Văn Toản mặc kệ Phương Quỳnh mặt nặng mày nhẹ, giậm chân rầm rầm ra vẻ giận dỗi, cậu chỉ quan tâm đến Văn Xuân: "Cô ta điên rồi, chúng ta đừng để ý đến nữa được không? Anh đuổi cô ta về, rồi anh với Xuân nói chuyện, nhé?"

"Anh Toản..." Phương Quỳnh xụ mặt, nhích tới gần kéo tay Văn Toản: "Sao anh nỡ nặng lời với em như vậy? Em biết là anh vẫn còn đang giận em vì chuyện năm đó, em xin lỗi, em cũng đã về với anh rồi đây, chúng ta làm lại từ đầu có được không? Em hứa sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa, em sẽ yêu anh hết lòng, chỉ một mình anh thôi mà, nha."

6

Giọng nói của Phương Quỳnh rất dễ nghe, cộng thêm ngữ điệu mềm mỏng hối lỗi mang theo chút nũng nịu, có thể sẽ đánh gục lý trí của bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng đàn ông nào thì đàn ông... chứ không bao gồm Văn Toản.

Nói cho chính xác là đã từng, tuy nhiên bây giờ thì không, tuyệt đối không.

"Cô buông ra!" Văn Toản hất tay Phương Quỳnh, vẻ khó chịu thấy rõ: "Chúng ta kết thúc rồi! Giờ tôi là người yêu của Xuân. Cô đừng có làm chuyện nhảm nhí nữa! Tránh xa tôi ra!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!